Nhưng hiện tại, cô nhập vào ba chữ mẫu "QYN" kia lần nữa, lại có thể nhảy ra tên của Tô Chi Niệm.
SZN, QYN, ở trên bàn phím kiểu số trận là phím giống nhau như đúc.
Cho nên, vừa rồi... lúc cô thuận tay đánh xuống ba chữ mẫu "QYN" kia, hoàn toàn không có chú ý đến tên nhảy ra không phải là Tần Dĩ Nam, mà là Tô Chi Niệm, cho nên cứ như vậy thuận tay gửi tin nhắn qua...
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, đè xuống ba phím đó trên điện thoại của cô không còn là tên Tần Dĩ Nam, mà là tên của Tô Chi Niệm?
Lại rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cô nhập vào trong điện thoại của mình ba chữ Tô Chi Niệm không khác với lắm với ba chữ Tần Dĩ Nam kia?
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động suy nghĩ, trước kia cô chưa rời nhà anh, cô sẽ thường xuyên gửi cho anh vài tin nhắn, hỏi thăm anh buổi tối ăn cái gì, nhờ anh lúc về nhà giúp mang về một chút đồ cô quên mua...
Sau khi tách ra với anh, thời điểm cô ngẫu nhiên ngẩn người, sẽ gõ tên anh, muốn gửi cho anh một tin nhắn, nhưng mỗi lần biên soạn tin xong, sẽ luôn xóa sạch từng chữ một...
Hóa ra, trong lúc bất tri bất giác, anh lại lặng yên không một tiếng động thay đổi nhiều thói quen của cô như vậy.
Tô Chi Niệm ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm chiếc xe quen thuộc lái ra từ cửa bãi đỗ xe dưới đất không xa, giơ tay lên xoa xoa đầu bởi vì sốt cao mà đau dữ dội.
Đêm nay anh không khống chế được.
Như anh mong muốn, cô dựa ý nghĩ của anh, thật làm đến vạch ra khoảng cách với anh, làm đến không dây dưa không rõ với anh, anh nên phải cao hứng... Nhưng lúc nghe đến cô một lần lại một lần nói ra cam đoan với anh, anh lại không khống chế được .
Là bởi vì thân thể không thoải mái, vẫn lái xe chạy tới nơi này trả tiền cho cô, khiến cho thần trí mình sốt đến mơ hồ, cho nên mới sẽ nói lời không nên nói ư?
"Hóa ra em cũng có một ngày nghe lời như vậy?"
Lúc anh nói câu này, là đang hy vọng cô đừng nghe lời như vậy ư?
Đúng ... Có lẽ chỉ vào lúc lực ý chí yếu ớt, anh mới dám cho dưới đáy lòng mình một đáp án rõ ràng như vậy... Anh hy vọng cô đừng nghe lời như vậy, anh hy vọng cô có thể mỗi ngày đều tới làm phiền anh, anh còn hy vọng có thể giống như lúc từng tốt đẹp với cô...
Nhưng, cuối cùng đó chỉ là hy vọng của anh.
Có thời điểm, hy vọng sẽ xa xỉ và giống như mơ ước không thể trở thành sự thật.
Chẳng qua may mắn, may mắn đêm nay khi mất khống chế, anh vẫn bảo trì được lý trí vào lúc quan trọng nhất.
Anh không có cho chính mình bại lộ hy vọng của mình ở trước mặt cô, cũng không có buột miệng nói ra câu anh muốn nói kế tiếp kia: "Em có biết tôi có bao nhiêu mong muốn em đừng lời tôi như vậy, giữ một khoảng cách với tôi không?"
Mà là nói một câu tàn nhẫn trái lương tâm tổn thương người: "Tùy em, chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi là được."
Anh nghĩ, sợ là sau lần gặp vào đêm nay, cô cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa đi?
Cho dù là... Tình huống gửi nhầm tin nhắn như đêm nay cũng sẽ không còn đi?
Như vậy thật tốt... Thật rất tốt... Nhưng rất tốt này, khiến anh cảm giác mỗi chỗ nào đó trong trái tim giống như là bị người hung bạo đào rỗng, vô cùng đau lòng.
Ngày hôm sau Tống Thanh Xuân liền trả tiền mua mỹ phẩm lại.
Như tất cả những gì Tô Chi Niệm đoán, cô thật không xuất hiện ở trước mặt của anh.
Mà là buổi chiều lúc tan việc, cố ý quẹo đến công ty Tô Chi Niệm, cất tiền trong một cái phong bì để ở quấy lễ tân, cũng không có gặp mặt Trình Thanh Thông, trực tiếp gửi cho cô ấy một dòng tin nhắn, liền rời đi.