Cô trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, kéo một ngăn kéo nhỏ ở phía dưới cùng của tủ âm tường ra, bên trong đặt rất nhiều món đồ chơi nhỏ.
Cô đổ một mạch những thứ đó ra, sau đó lục tìm ra một lá thư từ trong đó, mở ra, bên trong rơi ra rất nhiều tờ giấy nhỏ.
Tống Thanh Xuân nhanh chóng quét lần lượt một lần, tin tưởng đây đều là những tờ giấy nhỏ mà Tần Dĩ Nam đã từng viết cho cô vào thời cao trung.
Tống Thanh Xuân để lại những tờ giấy kìa vào trong phong thư xong, sau đó đều nhét những món đồ khác vào lại trong ngăn kéo, cuối cùng trên mặt đất chỉ còn rơi lại một phong thư màu trắng, phía trên khắc sáu chữ "xí nghiệp Tống thị chuyên dụng" , Tống Thanh Xuân nhíu mày một cái, sau đó vẻ mặt liền trở nên hết sức suy sụp.
Đó là di thư của Tống Thừa.
Nếu không phải lúc trước cô tận mắt thấy phong di thư này, đánh chết cô cũng sẽ không tin tưởng, Tống Thừa nhảy lầu tự sát.
Dù chuyện kia đã qua vài tháng, nhưng hiện tại thấy phong thư này, hốc mắt Tống Thanh Xuân vẫn toát ra một tầng sương mù.
Cô tạm dừng một hồi lâu, ngón tay mới run run cầm phong thư kia lên, sau đó chậm rãi rút giấy trắng bên trong ra, mở ra, chỉ là vừa thấy bút tích quen thuộc kia của Tống Thừa, nước mắt của cô liền ào ào lăn xuống.
Phong di thư này, lúc trước cô lăn qua lộn lại nhìn không ít hơn một trăm lần, nội dung bên trong, cô gần như đã có thể đọc làu làu, những mỗi một lần xem, đều khóc đến rất thương tâm.
Tống Thừa luôn luôn giống như ánh mặt trời, tâm tính rất tích cực, xí nghiệp Tống thị lại phát triển không ngừng, còn cưới một người vợ xinh đẹp giống như hoa, quả thật vô cùng viên mãn, đang chuẩn bị có thai sinh đứa nhỏ, nói đi nói lại, nghĩ như thế nào, cuộc sống của anh đã hết sức viên mãn, nhưng sao anh lại luẩn quẩn trong lòng, tự sát chứ?
Tống Thanh Xuân hít hít mũi, tiếp tục nhìn một lần từng chữ trong phong di thư kia.
Vẫn là rất khổ sở, nhưng cũng không giống như lúc trước, bởi vì không thể nào tiếp thu được mà khổ sở đến hỏng mất.
Tống Thanh Xuân thấy trên di thư viết một câu "Thanh Xuân, thật ra anh vẫn luôn không nói với em, tuy rằng anh rất ác liệt với em, nhưng ở trong lòng anh, em cũng là một người phụ nữ quan trọng giống như mẹ vậy", cô cũng không khắc chế được nữa, liền nhẹ nhàng nức nở.
Tống Thừa lớn hơn cô ba tuổi, lại luôn thích tranh với cô, bắt nạt cô, cô luôn chê anh không phải một người anh tốt, sau đó cũng không chịu gọi anh là anh, mỗi lần đều là gọi "Tống Thừa" "Tống Thừa", sau đó mỗi khi cô gọi "anh Dĩ Nam", anh liền đặc biệt tức giận nắm cổ cô, đặt cô đối mặt với anh, lửa giận lên cao nói: "Anh mới là anh của em!"
Câu nói kia, anh nói qua rất nhiều rất nhiều lần, nhưng mà cô chưa từng gọi anh một tiếng "anh", thẳng đến sau khi anh chết, cô mới đặc biệt hối hận, hối hận lúc trước chính mình không làm một cô em gái ngoan ngoãn, hối hận chính mình không gọi anh là "anh" mỗi ngày.
"Thanh Xuân, anh biết, em khẳng định sẽ khóc, chẳng qua, anh vẫn là thích em cười."
"Thanh Xuân, anh sống không vui vẻ, mới làm ra lựa chọn như vậy, em đừng trách anh."
"Thanh Xuân..."
Tống Thanh Xuân khóc không ra tiếng.
Cô có chút xem không nổi nữa, dù cô biết phía sau anh nói những gì.
Tống Thanh Xuân khóc rất lâu, rất lâu, mới ổn định cảm xúc, cô giơ tay lên, lần nữa tiếp tục xem di thư, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở hai chữ "Thanh Xuân" mới vừa xem.
Không đúng... hai chữ ThanhXuân này, lại có thể đều viết đúng ... Tống Thừa nhỏ mọn, lúc viết tên cô, phía trên chữ thanh trong Thanh Xuân đều sẽ thiếu một nét ngang.