Trình Thanh Thông đầu óc ý thức, từ vừa mới kích tình trung, chậm rãi tỉnh táo lại.
Trong không khí còn sót lại hơi thở sau khi hoan ái của cô và Tần Dĩ Nam, cô chỉ ngửi một chút, mặt nhỏ liền trở nên đỏ rực, cô lặng lẽ cắn khóe môi một chút, mới hoàn toàn phản ứng được, vừa rồi cô lại ở trong xe nơi rừng núi hoang vắng, làm chuyện thân mật như thế với Tần Dĩ Nam...
Từ sau khi anh xuất viện, anh luôn rất tốt với cô, nhưng lại chưa từng làm qua chuyện vượt qua Lôi Trì này, sau khi kết hôn cho tới này, đây vẫn là lần đầu tiên cô và anh phát sinh quan hệ.
Hơn nữa còn là anh chủ động, không uống rượu, ở dưới trạng thái hoàn toàn tỉnh táo...
Vì sao anh lại bỗng nhiên chạm vào cô? Là bởi vì...
Trình Thanh Thông chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng được nam sinh theo đuổi.
Những đối xử tốt của Tần Dĩ Nam với cô, rất nhiều khi, khiến cho cô hoảng hốt cảm thấy anh là thích cô.
Nhưng mà, cô không xác định, bởi vì anh chưa từng nói thích cô.
Cho nên, lúc cô vừa nghĩ đến “Vì sao anh bỗng nhiên chạm vào cô”, liền khiến trực giác thứ nhất của phụ nữ nói với cô, có lẽ Tần Dĩ Nam là thích cô, không khống chế được mới lau súng cướp cò, nhưng cô không có sức lực.
Mui xe mở rộng, gió đêm rừng núi hoang vắng, có chút lạnh.
Theo kích tình tiêu tán, nhiệt độ cực nóng cũng hạ thấp theo, trong lúc Trình Thanh Thông đang đắm chìm miên trong man suy nghĩ, một cơn gió lạnh thổi qua, không nhịn được rùng mình một cái.
“Lạnh sao?” Tần Dĩ Nam phát hiện được cô run rẩy, ôm cô chặt hơn một chút, sau đó đưa tay ra, tìm kiếm áo khoác âu phục của mình đang treo trên cửa sổ, kéo tới đây, thân thiết phủ ở trên người Trình Thanh Thông, che phủ cô chặt chẽ.
Theo cử động tỉ mi của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông đã phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ của mình.
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, cắn khóe môi, giãy giụa một hồi lâu, vẫn là nhỏ giọng hỏi lên nghi hoặc trong đáy lòng của mình: “Cái đó...”
Cô chỉ nói hai chữ, mặt liền đỏ lên, cô rủ lông mi, không dám đi nhìn anh, phồng dũng khí, miễn cưỡng nói xong lời nói: “... Vừa rồi anh, vì sao sẽ cùng em...”
Mấy chữ “Làm chuyện đó” phía sau, Trình Thanh Thông thật sự quá mức e lệ rụt rè, không có thể nói ra.
Tuy rằng cô hỏi hàm súc, Tần Dĩ Nam cũng hiểu được ý tứ của cô, vẻ mặt anh ôn nhuận giơ tay lên, động tác ôn nhu vuốt từng sợi tóc rối loạn khi ở trong chuyện kích tình vừa rồi, trong giọng nói chứa một chút cười nhạt cưng chiều: “Cô gái ngốc, em nói xem?”
Trình Thanh Thông bị anh hỏi lại thì mặt càng đỏ, đến hô hấp cũng trở nên hơi kéo căng, cô mơ hồ nghe hiểu cái gì từ trong lời nói của anh, nhưng lại vẫn không lên tiếng lắc đầu.
“Còn không hiểu?” Tần Dĩ Nam hơi hơi cúi đầu, để cằm ở trên trán Trình Thanh Thông, âm thanh đặc biệt ôn hòa thấp giọng hỏi: “Vậy tôi hỏi em, Thanh Thông...”
Thanh Thông... Từ khi kết hôn, đây vẫn là lần đầu tiên anh gọi cô là Thanh Thông... Trình Thanh Thông cắn chặt môi dưới, sau đó liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Tần Dĩ Nam truyền tới: “... Em thích tôi sao?”
Hô hấp của Trình Thanh Thông, bỗng dưng biến mất.
Anh hỏi cô, thích anh sao? Cô thích anh sao?
Cô chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này, đầu óc có chút trống rỗng, cô ở trong sự chờ đợi của anh, chần chờ rất lâu, cuối cùng liền nhỏ giọng đáp lại một câu: “Tôi không biết.”
Thật lâu sau, Tần Dĩ Nam cũng không có mở miệng.
Không khí trở nên hơi trầm mặc.
Vừa rồi Trình Thanh Thông còn khẩn trương luống cuống, giờ đáy lòng trở nên hơi thấp thỏm bất an lên.