Ba chữ Tô biến thái kia là vào ngày cô dọn vào nhà anh, khi cô và anh bắt tay chào hỏi, không hiểu vì sao anh nắm đau tay cô, chẳng những không nhận lỗi với cô, sau đó gương mặt liền lạnh lùng trực tiếp rời khỏi, nên cô bắt đầu gọi anh là Tô biến thái!
Trong một năm bọn họ học cao trung ở cùng dưới một mái hiên, gần như mỗi ngày dưới đáy lòng cô đều muốn mắng anh biến thái một lần, dù là đến năm năm sau, xí nghiệp Tống thị xuất hiện nguy cơ, cô không thể không đi tìm anh giúp đỡ, cô mặt ngoài lễ độ cung kính với anh, luôn miệng liến thoắng "Tô tiên sinh", nhưng trong lòng vẫn luôn gọi là "Tô biến thái" .
Cái từ này ở trong thế giới của cô chính là danh từ chỉ anh, cô đều là nghiến răng nghiến lợi dùng từ đó, theo lẽ thường là như vậy, nhưng sao hiện tại dùng, trong lòng cô lại ngượng ngịu như vậy?
Loại cảm giác này giống như là... cô đang muốn bảo vệ một người không bị khinh miệt, cho dù là chính cô cũng không được... sao cô lại đột nhiên bao che khuyết điểm với Tô Chi Niệm như vậy?
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có ý thức được tay mình còn đặt ở trên mặt Tô Chi Niệm, cô nhìn anh chăm chú, dưới đáy lòng nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng cho ra được một kết luận.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua khi cô và anh tán gẫu, phát hiện anh là một người rất tốt, cho nên khi cô mắng anh biến thái, mới sẽ cảm thấy không thoải mái như vậy.
Anh giống như thật sự rất tốt, ngoại trừ tính khí có chút cổ quái, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thật rất khó có thể tìm được khuyết điểm khác...
Dáng dấp anh tuấn, nhiều tiền, giữ mình trong sạch, thành tín, năng lực làm việc mạnh mẽ, không hút thuốc, còn kiêng rượu, không đánh bạc, không ăn chơi đàng điếm... Lúc trước Tống Thanh Xuân cảm thấy toàn thân Tô Chi Niệm đều là khuyết điểm, lúc này trong đầu xuất hiện lại có thể đều là ưu điểm, vẫn đếm cho tới cuối cùng, cô còn nêu được một ưu điểm quan trọng nhất, anh rất chuyên nhất, rất si tình.
Đây hoàn toàn là nam thần hoàn mỹ không hơn không kém trong lòng phái nữ thời đại mới nha... Nếu ai có thể gả cho người đàn ông như vậy, sợ là cuộc đời này sẽ không còn nuối tiếc gì.
...
Tô Chi Niệm sớm tỉnh lại vào một tiếng trước, chẳng qua bởi vì mở to mắt, có thể thấy ánh mặt trời, cũng có thể thấy thế giới của cô quá mức tốt đẹp, cho nên anh liền ngủ nướng lần đầu tiên trong đời.
Lúc cô tỉnh lại, anh muốn mở to mắt, bởi vì ban đêm ngủ, cô rất không thành thật, chân đều vươn đến bên anh, đá lên chân anh, nhưng trước khi anh hé mắt, anh lại có thể thấy trong đáy lòng cô kinh diễm bởi vì tướng mạo của anh, do đó anh liền dứt khoát giả ngủ.
Lúc đầu thật chỉ muốn nhìn xem ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc tướng mạo của anh được cô đánh giá như thế nào, nhưng không nghĩ tới, nhìn thấy hết tâm sự của cô lại khiến cho bản thân anh cảm động.
Thời niên thiếu, anh không có kinh nghiệm tình cảm, thời điểm uống dấm, vẫn luôn thích dùng phẫn nộ để che dấu, cái này có thể là thiên tính của tất cả chàng trai, muốn dùng phương thức như thế đi hấp dẫn sự chú ý của cô gái, liền giống như thiêu niên ngây thơ, khi lần đầu tiên thầm mến nữ sinh nào, sẽ luôn nghĩ tất cả biện pháp đi bắt nạt cô ấy, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng loại phương thức ngây thơ và vụng về này lại sẽ luôn chọc cho cô gái chán ghét và oán hận.
Thời niên thiếu ghen tị, thúc đẩy anh dùng siêu năng lực khống chế suy nghĩ của cô, cưỡng ép ngủ với cô.
Anh nghĩ đời này của anh, sợ là mãi mãi cũng chỉ có thể sắm vai một nhân vật kẻ ác ở trong đáy lòng cô.
Nhưng anh không nghĩ tới, có một ngày, cô lại sẽ khen ngợi anh... khóe môi Tô Chi Niệm không kiềm được liền giương lên.