Mục lục
Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Toàn thân Tô Chi Niệm bỗng dưng chấn động một chút, sau đó liền kéo cửa đường khẩn cấp ra, xông ra ngoài.

Bên cạnh đường khẩn cấp, chỉ có một gian phòng bao, bên cửa phòng bao có một chàng trai trẻ tuổi, ôm một cái áo khoác, dựa vào trên vách tường đang chơi điện thoại di động.

Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự và suy nghĩ liền cất bước đi tới, chàng trai trẻ tuổi phát hiện được anh tới gần, bất giác đứng thẳng người, giơ tay lên, ngăn anh lại: “Xin lỗi, tiên sinh...”

Lời của chàng trai trẻ tuổi còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền giơ chân lên, dốc sức đá văng cửa phòng bao.

Đèn lớn trong phòng bao không mở, chỉ là mở đèn xoay tròn bảy màu, mượn ánh đèn hành lang, Tô Chi Niệm liếc mắt liền nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh Xuân bị một người đàn ông áp ở dưới thân.

Người đàn ông kia giống như nhận biết được động tĩnh ở cửa, hơi hơi nâng từ trên người Tống Thanh Xuân lên một chút, có chút táo bạo gọi một câu: “Tiểu Nghệ, mày giữ cửa cho ông đây như thế nào?”

“Thực xin lỗi, anh Dương.” Chàng trai trẻ tuổi được gọi là Tiểu Nghệ kia trước là vội vội vàng vàng nói một tiếng xin lỗi với khách trong phòng bao, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm: “Tiên sinh, ngài không thể như vậy...” Nói xong, liền nhanh chóng xông lên trước, muốn kéo đóng cửa phòng bao lại lần nữa.

Chỉ là tay anh còn không đụng tới tay nắm cửa, cả người liền bị Tô Chi Niệm giẫm bay vào phòng bao.

Theo một tiếng “rầm” vang lên, vốn Minh tinh họ Dương cúi đầu đi hôn hít da thịt Tống Thanh Xuân lại dừng động tác một chút, hắn liên tục bị cắt đứt hứng trí hai lần, mở miệng ngữ khí càng thêm thô bạo: “Tiểu Nghệ, mày TM còn muốn đi theo ông đây không...”

Lời của hắn còn chưa nói hết, tiếng mắng trong miệng liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, sau đó cả người bỗng chốc liền trực tiếp bay ra ngoài từ trên người Tống Thanh Xuân, đánh mạnh lên trên vách tường phía sau.

Theo nhiều tiếng đánh bốp bốp rơi xuống, Minh tinh họ Dương giơ tay lên, sờ sờ cằm bị giẫm đến không còn cảm giác của mình, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Dựa vào, là ai, ai TM đá ông đây...”

Hắn vừa nói, vừa nhìn về phía trước mặt.

Hắn vừa nhìn thấy một bóng người màu đen, còn chưa kịp đi nhìn rõ ràng diện mạo của người đó, bóng người đó đã mang theo một cổ khí tàn nhẫn, vọt tới trước mặt anh, giơ chân lên, lại hung hăng đá lên đầu hắn lần nữa.

Lần này, tiếng kêu thảm thiết của Minh tinh họ Dương còn chưa phát ra xong, cả người liền bị giẫm nhào ngã trên mặt đất, bởi vì quán tính, hắn theo sàn nhà trơn bóng, một nửa thân thể trượt ra khỏi cửa phòng bao.

Minh tinh họ Dương dùng tư thế khó coi nằm ở trên mặt đất, đừng nói bò dậy từ dưới đất, ngay cả miệng cũng không nói ra được một chữ mắng người.

Anh miễn cưỡng nâng đầu một chút, nhìn người vừa mới bị mình đá ra ngoài, lạnh lẽo rét buốt quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người, liền đi về phía Tống Thanh Xuân co rút thành một đoàn trên mặt đất.

Dựa vào gần, Tô Chi Niệm mới nhìn rõ ràng rốt cuộc lúc này Tống Thanh Xuân có bao nhiêu chật vật, quần áo bị xé đến hoàn toàn không thể che hết thân thể, cánh tay và trước ngực có màu xanh tím chói mắt.

Tô Chi Niệm mấp máy môi, rõ ràng cảm giác được cổ phẫn nộ bốc cháy trong cơ thể mình càng ngày càng thịnh vượng.

Anh giơ tay lên, kéo cà-vạt một chút, sau đó liền cởi áo khoác âu phục xuống, cúi người, choàng lên trên người Tống Thanh Xuân.

Cô gái nhận biết được động tác của anh, giống như là nhận được nhiều kinh hãi quá lớn, trong miệng nói trầm thấp một tiếng “Đừng chạm vào tôi”, sau đó, cả người nắm chặt lấy áo khoác âu phục của anh, đột nhiên liền trốn tránh ra sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK