Rõ ràng điều kiện là do anh nói ra, anh mới là người khống chế chuyện này, nhưng là không biết vì cái gì, lúc nghe được đáp án của cô, trong đôi mắt lạnh lẽo có chút hoảng hốt chợt lóe lên, sau đó người giống như là trầm ổn lại, rất lâu đều không nói gì.
Cô bị sự im lặng của anh, làm cho tâm tình có chút không yên, cô sợ đột nhiên anh hối hận, không nhịn được lên tiếng nói: Những điều kiện của anh, tôi đều đã đáp ứng, hiện giờ anh có thể đưa hợp đồng cho tôi được không?
Anh không nói gì như cũ, đưa tay ấn một phím máy tính, tiếng máy in truyền đến.
Cô có chút gấp gáp: Điều kiện là anh đưa ra, chắc là hiện giờ anh không muốn đổi ý chứ?
Tô Chi Niệm vẫn không lên tiếng, chỉ đứng lên đi đến trước máy in, cầm hai tờ giấy vừa mới in ra, ném tới trước mặt cô, quăng lại hai chữ: Ký tên.
Đây là gì? Cô kinh ngạc liếc anh một cái, nhìn thấy anh không hề có ý muốn trả lời mình, mới vươn tay cầm hai tờ giấy kia lên.
Là hợp đồng anh vừa soạn ra.
Trên đó còn viết rõ ràng, từ ngay 1 tháng 12 năm 2015 đến ngày 10 tháng 3 năm 2016, trong 100 ngày này, từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng, thời gian của cô Tống Thanh Xuân thuộc về anh Tô Chi Niệm, trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải nghe theo sự sắp đặt của anh Tô Chi Niệm, hễ gọi là tới, tùy lúc tùy nơi , mà còn trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải ở lại trong nhà anh Tô Chi NIệm, hơn nữa còn phải đảm đương chuyện cơm áo sinh hoạt hằng ngày của anh. Cũng trong 100 ngày này, anh Tô Chi Niệm sẽ giúp Tống thị khởi tử hồi sinh.
Cô không nghĩ tới có một ngày, chính mình lại trở thành hàng hóa, giấy trắng mực đen là một phần trong hợp đồng.
Mà trên hợp đồng này cũng viết rõ ràng, nếu cô không làm thực hiện điều kiện này, không những Tống thị bị tổn thất, mà cô còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất lớn cho anh.
Cô nhìn chằm chằm hợp đồng này tầm một phút đồng hồ, mới cầm bút trên bàn lên, quẹt một đường lưu loát tự ký tên mình.
Tô Chi Niệm ngồi trên ghế làm việc, từ đầu đến cuối không lên tiếng, tầm mắt của anh nhìn chằm chằm ngòi bút trong tay cô, cái tên Tống Thanh Xuân được viết ra từng nét một, không hiểu sao đáy lòng lại thấy hiu quạnh, sau đó giống như là anh không thể nhìn được nữa, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ký xong, lúc nói cho anh biết, không đợi anh trả lời, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết là nhìn cái gì đến mất hồn.
Không biết có phải cô xuất hiện ảo giác hay không, cô vậy mà nhìn được từ một bên mặt của anh có chút hiu quạnh.
Cũng không cho cô xác định lại, Tô Chi Niệm liền quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn cô, khiến cô liền cảm thấy vừa rồi mình là xuất hiện ảo giác.
Tô Chi Niệm lấy hai tờ giấy kia, cũng cầm bút ký tên, sau đó đưa hai hợp đồng cho cô.
Cô vừa mới nhận hai hợp đồng kia, anh đã khép máy tính lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.