“Rốt cuộc con có chỉ số thông minh không, sao con cứ hỏi lời thừa, nếu như là anh em ruột, con cảm thấy con còn có thể ngồi ở chỗ này sao? Ta còn có thể cho các con kết hôn hả?”
Tô Chi Niệm hơi hơi nghiêng đầu, né tránh gạt tàn thuốc.
Anh chịu đãi ngộ khác nhau rõ ràng như vậy, không có thương tâm chút nào, ngược lại cảm thấy bị giáo huấn bị đập đến cực kỳ vui vẻ.
Anh nhịn không được toét miệng, nở nụ cười.
Hóa ra, anh và Đình Đình không có quan hệ huyết thống...
Tô Chi Niệm lại toét miệng một chút, vui sướng mãnh liệt, đánh thẳng vào đầu óc trống rỗng của anh.
Hóa ra, anh và Đình Đình không có quan hệ huyết thống...
Tô Chi Niệm nhịn không được cười trầm thấp ra tiếng, sau đó cả người bỗng nhiên liền đứng lên từ trên ghế sofa.
Không được, quá kích động, quá kích động, anh cần tỉnh táo một chút, để tiêu hóa tin tức này.
Tô Chi Niệm không nói một lời liền xoay người, sải bước lao ra khỏi phòng, đập cửa vang rung động.
Phục vụ ngoài cửa, nhìn thấy Tô Chi Niệm lao tới, bị dọa đến sững sờ, còn chưa kịp mở miệng đi hỏi thăm Tô Chi Niệm “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?”, Tô Chi Niệm liền giống như một cơn gió, vút vút đi qua mặt mình.
Khuôn mặt phục vụ mờ mịt há to miệng, còn chưa tỉnh lại từ trong một màn vừa rồi, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm vốn đã đi vào trong thang máy, lại vút vút vút đi trở về.
Tô Chi Niệm không chút để ý tới phục vụ hành lang ném ánh mắt kinh ngạc về phía mình, dọc theo thảm trải sàn rất dài, đi tới tới lui lui nhiều lần, bỗng nhiên trong lồng ngực liền dâng lên một cổ lửa giận không kiềm nén được, anh đột nhiên vọt tới trước căn phòng của Tống Mạnh Hoa và Tống Thanh Xuân, dùng sức đẩy cửa ra, liền gầm lên giận dữ một câu với Tống Mạnh Hoa ở bên trong: “Tống Thanh Xuân không phải con gái của ba, vì sao ba không nói sớm với con?”
Ba có biết hay không, bởi vì Tống Thanh Xuân là con gái của ba, những năm gần đây, con chịu đựng quá nhiều hành hạ và đày đọa?
Ba có biết hay không, bởi vì Tống Thanh Xuân là con gái của ba, con ở trong đêm khuya, đau lòng khóc đến tỉnh lại bao nhiêu lần?
Ba có biết hay không, bởi vì Tống Thanh Xuân là con gái của ba, con từng nhiều tàn nhẫn cự tuyệt tới gần và thổ lộ của cô ấy?
Ba có biết hay không, bởi vì Tống Thanh Xuân là con gái của ba, con nhẫn tâm ra tay bức cô ấy suýt nữa phá bỏ đứa bé trong bụng cô ấy?
Ba có biết hay không, bởi vì Tống Thanh Xuân là con gái của ba...
Đáy mắt Tô Chi Niệm, hiện lên một chút đỏ sậm, bộ ngực trở nên nhấp nhô bất định, anh nhịn không được giơ tay lên, chỉ chỉ nóc nhà, hơi thở bất ổn hít sâu hai ngụm khí, liền nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ mở miệng nói: “Con đã nói, một loạt tật xấu lừa gạt của Tống Thanh Xuân là học được từ ai, té ra là do ba dạy!”
Lúc tuổi còn nhỏ, tâm huyết dâng trào dùng tên giả “Đình Đình”, lừa cả đời của anh.
Một Lôi Phong còn sống, nhận nuôi con gái còn thần bí hề hề không nói, lừa tình yêu của anh.
Lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt!
Thật rất muốn nói tục mà... Hàm răng của Tô Chi Niệm, đều bị cắn kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên: “Biết vì sao hiện tại con không mắng ba không?”
Tô Chi Niệm dùng sức thở ra một hơi, hòa dịu ngột ngạt trong lồng ngực chính mình một chút, mới rõ ràng mở miệng nói từng chữ: “Bởi vì ông nội con là cha của người!”
Tô Chi Niệm táo bạo rống xong câu nói này, lại đóng mạnh cửa lại, rời khỏi căn hộ.
Nếu như không phải đời đời mọi người đều là giống nhau, thật rất muốn đều ân cần thăm hỏi một lớn một nhỏ bên trong mấy lần!