“Hơn nữa, các người có biết hay không, cha nuôi của tôi, vào năm tôi mười sáu tuổi kia, đã cường bạo tôi!”
“Nếu như ba mẹ tôi không có chết, như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bị người bắt nạt như vậy! Nếu như ba mẹ tôi không có chết, vào năm tôi bảy tuổi kia, sẽ không bị đứa bé trai trong cô nhi viện đó nghịch ngợm thả rắn vào trong chăn! Nếu như ba mẹ tôi không có chết, tôi sẽ giống như những cô gái bình thường, có ba để dựa vào, có mẹ để làm nũng, sau đó lúc nụ tình của tôi chớm nở, có thể nói chuyện yêu đương thuần kiết tốt đẹp với chàng trai mình thích, mà không phải bị một tên đàn ông già hơn tôi hai mươi tuổi, cưỡng ép bức bách!”
“Tất cả bi kịch của cuộc đời tôi, đều là Tống Mạnh Hoa cho!” Phương Nhu phẫn nộ nhìn về phía IPAD, chỉ Tống Mạnh Hoa bên trong, gằn từng chữ lặp lại một lần: “Đều là ông! Ông hại!”
“Cho nên, tôi muốn làm cho người thân của ông, cũng đều chết đi giống vậy! Tôi muốn để cho ông nếm thử, cảm giác mất đi toàn bộ người nhà!”
Tống Mạnh Hoa trong video, nước mắt chảy càng hung mãnh, môi ông run rẩy, phí sức lực rất lớn mới phát ra âm thanh khàn khàn: “Đúng... Là ta không đúng, nhưng mà, cô cũng biết, lúc đó tòa án phán quyết, tôi chỉ cần bồi thường cho nhà các người mấy vạn đồng tiền, bởi vì, cô quên một điểm, ba của cô là chạy ngược chiều, là chính ta tự nguyện cho cô hơn mười vạn đồng tiền... Lúc đó tôi từng nói, tôi có thể nhận nuôi cô, là chính cô không muốn...”
“Ta uống rượu, ta phạm sai lầm, nhưng nếu như ba cô không có đi ngược chiều, cũng sẽ không phát sinh bi kịch như thế...”
“Ta biết cô chán ghét ta, nhưng cô có biết không? Đất mộ của ba mẹ và em gái của cô, là tôi nhờ người mua cho, còn có, sau này ta từng đi cô nhi viện tìm cô, nhưng bởi vì ta lương tâm bất an...”
“Ông ngậm miệng! Ông bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn, ông nói cái gì tôi cũng không tin!” Giọng nói Phương Nhu bén nhọn, cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa: “Hôm nay tôi gửi video cho ông, không phải muốn hòa dịu cừu hận của tôi, tôi là muốn để cho ông chính mắt nhìn thấy con gái ông nuôi dưỡng thương yêu bao nhiêu năm, mang theo cháu của ông, chết như thế nào!”
“Tôi vốn không muốn mạng đứa con riêng này của ông! Không phải tôi không nghĩ đến, mà là anh ta đã phá hư rất nhiều việc tốt của tôi, chẳng qua anh ta đã tới, vậy cũng tốt, vậy thì mọi người cùng chết đi!”
Phương Nhu nói xong, bỗng nhiên liền giơ tay lên, ở trước mặt Tô Chi Niệm và Tống Mạnh Hoa, cởi áo khoác của mình xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng noãn.
Nhưng giờ này khắc này, không có ai đi chú ý chị ta có mặc áo ngực hay không, bởi vì trên eo chị ta, trói buộc một vòng bom, mà giờ quy định trên phía trên trái bom, chỉ có ba mươi giây đồng hồ ngắn ngủn!
Tống Mạnh Hoa trong video, nhìn thấy một màn này, kích thích phun ra một ngụm máu tươi, trong IPAD truyền tới tiếng người giúp việc hét thảm, còn có tiếng quản gia thúc giục hỏi sao xe cấp cứu vẫn chậm chạp không tới.
Tống Thanh Xuân nắm tay Tô Chi Niệm, run rẩy đặc biệt lợi hại.
Tô Chi Niệm có thể rõ ràng cảm giác được kinh hoàng và sợ hãi của Tống Thanh Xuân, anh dùng sức mấp máy khóe môi, nhìn chằm chằm Phương Nhu, muốn khống chế ý niệm của chị ta, dùng thời gian ngắn nhất dỡ bỏ bom trên eo, ném vào biển cả, nhưng mà vào trước khi anh còn chưa kịp hành động, Phương Nhu giống như nổi điên, cười ha ha nói: “Nói cho các người biết, quả bom này, cách thời gian nổ tung còn có ba mươi giây, nhưng lại bị tôi gắn trang bị thủy ngân, chỉ cần dỡ bỏ, liền sẽ nổ tung ngay lập tức, cho nên, Tô Chi Niệm, anh có thể tới thử xem...”