-
Tô Chi Niệm cũng đang ở nhà hàng này, có điều anh ở phòng khách trên lầu.
Hôm nay tuy rằng là cuối tuần, nhưng vẫn có hẹn trước với một vị khách, vốn đã đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp mới mở ở ngoại ô, có điều anh nghe được cuộc điện thoại giữa Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam, biết rằng bọn họ hôm nay có hẹn ăn cơm ở đây, thế nên liền bảo bí thư dời địa điểm đến chỗ này.
Ánh đến đến đây hơi muộn một chút so với họ, lúc đi qua đại sảnh, còn thoáng nhìn cái bàn của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam kia từ xa, nào ngờ Đường Noãn cũng có mặt.
Vị khách này, anh vì công ty Tống thị mới hẹn gặp, không dám thất lễ, cho nên khi ăn cơm, cũng không dám thường xuyên chú ý tới hướng của Tống Thanh Xuân, chỉ thi thoảng tranh thủ một chút, nghe loáng thoáng một ít nội dung trò chuyện của họ, biết rằng Đường Noãn đang nhận lỗi với Tống Thanh Xuân.
Máy lạnh trong phòng khách mở không đủ mạnh, ăn cơm đến giữa chừng, có chút nóng, anh liền cởi ra áo ngoài, khi treo áo lên, theo quán tính anh chú ý tới Tống Thanh Xuân một lát, không ngờ cô đang khóc.
Tiếng khóc rất khẽ, rất nhỏ, giống như đang che miệng, cố sức kiềm nén lại vậy.
Tô Chi Niệm đứng trước giá áo thoáng khựng lại, mãi đến lúc bí thư gọi mình, anh mới sực tỉnh, quay về bàn ăn, có điều sau đấy lại bắt đầu không tập trung suy nghĩ.
Cũng chẳng rõ nàng rốt cục là có chuyện gì, khóc càng lúc càng đau lòng, cuối cùng rưng rức thành tiếng.
Tô Chi Niệm đứng ngồi không yên, rốt cục vẫn không nhịn được cắt ngang lời nói kích động không thôi của khách hàng, đi ra khỏi căn phòng đã bao trước.
Đứng trong hành lang, lắng tai xác định hướng tiếng khóc của cô truyền tới, sau đó đến ngưỡng cửa lầu hai rửa tay, tiếng khóc ngày một rõ hơn, truyền tới từ dưới lầu.
Tô Chi Niệm không vào thang máy, trực tiếp đẩy ra lối thoát hiểm khác ở nhà vệ sinh, leo lên bậc thang, rẽ vào toilet.
Anh chăm chăm nhìn cánh cửa toilet nữ đóng kín, đoạn liền khép hờ mắt, khống chế cô bé đang khóc nức nở bên trong mở cửa ra.
Bởi vì bị anh khống chế ý thức, cô đã ngừng khóc, chỉ là trên mặt dính đầy nước mắt, mắt đỏ vô cùng.
Đáy lòng Tô Chi Niệm quặn đau một cái, liền cất bước vào toilet nữ, đóng lại cánh cửa phía sau, kéo cô lại ôm vào lòng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nước mắt trên mặt cô làm ướt đẫm ngực áo, thấm ướt cả da thịt anh, truyền vào đáy lòng anh, khiến anh không nén được càng thêm ra sức ôm lấy cô.
Kỳ thật, đây cũng không phải là lần đầu, khi cô đang khóc đến đau lòng bất lực, anh xuất hiện bên cạnh cô, cho cô một cái ôm.
Trong năm năm cô bảo anh cút đi ấy, chỉ cần mỗi lúc cô khóc, anh có thể nghe được, anh sẽ luôn đi đến bên cô, ôm cô một cái như thế.
Cô trước nay luôn không chỉ có một mình trơ trọi, chẳng qua cô bị anh khống chế suy nghĩ, không hề hay biết.
Khi cô vui vẻ, anh không góp mặt vào, lúc cô chật vật, anh mãi luôn ở bên.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân một lúc lâu, mới nâng đầu cô khỏi lòng mình, anh dùng tay dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt cô, sau đó cúi đầu, bờ môi run run hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô, bấy giờ mới chầm chậm kéo cô ra khỏi lòng mình, anh mang theo vài phần thương yêu và đau lòng xoa xoa đầu cô, đoạn mở cánh cửa phía sau, đi ra ngoài.
Anh khống chế ý thức cô khóa trái cửa lại, mới xoay người rời đi nhà vệ sinh, trở lại trên lầu.