Tô Chi Niệm cũng không có lời văn vẻ, trực tiếp bước nhanh đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mắt cô, bỗng dưng liền mở miệng, nói một câu: “Đình Đình, anh yêu em.”
Thật ra anh có rất nhiều lời tỏ tình có thể nói với em.
Ví dụ: Đình Đình, em biết không? Rất nhiều năm trước, anh đã yêu thích em.
Lại ví dụ: Đình Đình, anh từng tìm em rất nhiều năm.
Lại ví dụ nữa: Đình Đình, cả đời này anh chỉ muốn em.
Không đơn thuần là những thứ này, anh còn có rất nhiều lời nói rất mủi lòng có thể nói với em.
Ví dụ: Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.
Lại ví dụ: Thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, là bắt đầu từ khi gặp gỡ em.
Lại ví dụ nữa: Yêu nhất chính là tên em, dùng quãng đời còn lại viết một bài thơ.
Nhưng mà, mặc kệ là thẳng thắn tỏ tình cũng được, hay là yếu ớt tỏ tình cũng được, anh nghĩ tới nghĩ lui, đều không thể hơn được một câu đơn giản “Anh yêu em“.
Đương nhiên, còn có một câu...
Tô Chi Niệm bỗng nhiên ném ra ba chữ kia, khiến Tống Thanh Xuân ngu ngơ, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, quanh thân anh có tình cảm lưu chuyển đếm không hết, anh tiếp tục dùng thanh âm êm ái, chậm rãi mở miệng nói: “Đình Đình, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
Tống Thanh Xuân bị hai câu đơn giản bao hàm vô số thâm tình của Tô Chi Niệm hung hăng xúc động, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run lên, ly thủy tinh trượt xuống, nện xuống đất, ngã vỡ nát, chất lỏng sữa tươi màu trắng chảy xuôi một mảnh nhỏ ở trước mặt của cô.
Tống Thanh Xuân không để ý tới đống lộn xộn đầy đất, nhẹ nhàng chớp động mí mắt về phía Tô Chi Niệm hai cái, đáy mắt có sương mù chậm rãi dâng lên.
Chỉ có trải qua không có cách nào ở cùng một chỗ, mới sẽ hiểu rõ chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp.
Tống Thanh Xuân hơi hơi vểnh khóe môi lên, không chậm trễ chút nào khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm.
Đúng vậy, chúng ta ở cùng một chỗ, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở cùng một chỗ... Nước mắt theo gò má của Tống Thanh Xuân, một giọt rồi một giọt rơi xuống.
Nhìn nước mắt của cô, đáy mắt Tô Chi Niệm cũng ửng đỏ lên theo.
Anh biết, đêm nay anh thường xuyên xuất hiện sự cố, náo ra rất nhiều trò cười.
Nhưng mà, chưa từng ở địa ngục, không phải người từng tuyệt vọng thật sâu, sẽ không biết được tâm tình lúc này của anh.
Mặc kệ là kích động, hay là thất thố, hoặc là ấu trĩ... Khi người xung quanh nhìn thấy, có lẽ cho là anh đứt gân não, nhưng mà, bọn họ chưa từng biết, đó chính là kết quả anh cưỡng chế tình cảm ở dưới đáy lòng suốt cả mười tám năm...
Tô Chi Niệm tỏ tình xong, nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú thật sâu một lát, liền bỗng nhiên quỳ một gối xuống, anh đúng lúc quỳ ở trên mảnh vụn thủy tinh của Tống Thanh Xuân không cẩn thận làm rớt ly, đầu gối anh bị ghim đến có chút máu tươi thẩm ra ngoài, nhưng anh lại giống như không cảm giác được đau đớn, quỳ vững vàng, ánh mắt nhìn Tống Thanh Xuân, trở nên càng nghiêm túc hơn, anh móc cái hộp nhẫn cũ từ trong áo mình ra, chậm rãi mở ra, đưa đến trước mặt Tống Thanh Xuân, thâm tình khẩn thiết mở miệng nói: “Đình Đình, gả cho anh được không?”
Thật ra anh có thể đi chế tạo một nhẫn càng đắt tiền càng xinh đẹp hơn, nhưng anh không có, vào một khắc anh nghĩ tới cầu hôn, hiện ra trước tiên trong đầu anh chính là chiếc nhẫn này.
Chiếc nhẫn này, từng chứng kiến thương tâm của anh, đau đớn của anh, vô số đêm khó đi vào giấc ngủ của anh...
Bây giờ đây, chiếc nhẫn vẫn luôn không thể tặng ra này, trễ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tới được trong tay chủ nhân vốn nên có.