Trong quá trình ăn bữa tối, Tống Thanh Xuân giống như một người giúp việc thực thụ, một tấc cũng không rời đứng trước bàn ăn, đợi đến lúc trong bát anh không còn gì, lập tức xới thêm cớm.
Lúc anh đang ăn, còn liếc cô một cái, cô vừa nhận được ánh mắt của anh, lập tức cúi thấp đầu xuống, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, lời đến bên miệng nhưng vẫn không nói ra, tiếp tục quay đầu, yên lặng không tiếng động ăn cơm, tùy ý để cô đứng bên cạnh nhìn anh ăn.
Anh ăn xong bữa tối, không hề dừng lại, mà trực tiếp rời khỏi nhà ăn, đi vào trong toilet.
Lúc anh súc miệng xong, còn lườm một cái vào trong phòng bếp, nhìn thấy một mình cô, ngồi lẻ loi trước một bàn ăn to như vậy, ăn lại những canh cặn thịt thừa mà anh để lại.
Ngày thường, anh đều ngồi một mình ăn cơm ở trên bàn ăn đó, anh cũng không thấy gì khác.
Có lẽ là vì cô quá nhỏ gầy, anh vậy mà cảm thấy nhìn cô có chút thương cảm.
Tô Chi Niệm ngơ ngẩn đứng hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Sau khi cô ăn cơm xong, thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sau đó bưng mâm trái cây đã được gọt sẵn, thật cẩn thận mang ra phòng khách.
Tivi vẫn đang mở, đang phát quảng cáo, Tô Chi Niệm cầm tập văn kiện trong tay, lại không nhìn, mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như là đang suy nghĩ chuyện gì, lông mày hơi nhíu lại.
Tống Thanh Xuân đặt mâm trái cây trên bàn trà, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: Anh Tô, hoa quả.
Lông mi dài của anh chớp chớp hai lần, sau đó chậm rãi quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt khẽ gật đầu với cô, lực chú ý lại đặt vào tập văn kiện.
Bên trong cực kỳ yên lặng, ngoại trừ âm thanh của tivi truyền ra, chỉ có âm thanh Tô Chi Niệm ngẫu nhiên lật trang giấy.
Tô Chi Niệm cũng không nhìn được bao lâu, đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn trong phòng sáng, cửa sổ giống như một tấm gương, rõ ràng chiếu rọi lại khung cảnh bên trong phòng.
Anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân tựa người vào trên vách tượng cách đó không xa, cúi đầu, đang nhìn điện thoại.
Chắc là cô đang nói chuyện phiếm với người khác, ngón tay không ngừng lướt trên màn hình điện thoại di động, khóe môi cong lên nét cười.
Cô có thể là đứng một tư thế có chút lâu, hơi mệt mỏi, lúc đổi tư thế, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt vừa lúc quét đến chỗ cửa sổ, Tô Chi Niệm nhanh hơn cô một bước, không có tiếng động quay đầu, nhẹ nhàng lật văn kiện trong tay, sau đó nhìn chằm chằm những chữ màu đen chi chít trên đó một lúc, đột nhiên mở miệng, nói: Ly cà phê bọt.
Có thể là bởi vì trong phòng yên tĩnh đã lâu, đột nhiên anh nói ra bốn chữ, khiến cô có chút không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu, hai mắt mơ màng theo dõi anh nhìn ra ngoài một lúc, mới bất tri bât giác: A... một tiếng, nhét điện thoại di động vào trong túi, đi vào nhà ăn.
Lúc cô bưng cà phê đến trước mặt anh, vừa định khom người đặt trên bàn trà, người đàn ông lại đưa tay về phía cô.
Tống Thanh Xuân vội vàng đưa ly cà phê tới trong tay anh.
Lúc anh nhận ly cà phê, vô tình chạm ngón tay vào đầu ngón tay của cô, tay cô khẽ run rẩy, cà phê đổ ra hơn phân nửa, rơi vào trên ống quần của anh.
Thật xin lỗi, anh Tô. Trong lòng cô run sợ liếc mắt nhìn khuôn mặt của anh, vội vàng đặt ly cà phê lên bàn trà, rút khăn tay, lau ở trên chân anh.