Bạch Oanh Oanh bước đến bên Chu Trạch với khuôn mặt buồn bã.
Chu Trạch mỉm cười, anh uống một ngụm nước, ngẩng đầu và nói: "Hôm nay họ đang vui, cứ cho họ ầm ĩ chút đi."
Sau đó,
Chu Trạch nhìn thấy số tiền giấy rơi trên mặt đất cùng mực đỏ của Đường Thơ làm rơi ra nhà, anh quay sang an ủi Oanh Oanh:
"Tối nay hãy cứ để kệ cho hai người đó dọn dẹp."
"Ah, tốt quá."
Cô gái ngốc nghếch vui vẻ ngay lập tức.
"Giúp tôi rót một tách cà phê và lấy giùm tôi một tờ báo."
Chu Trạch vuốt vuốt bàn tay phải của mình,cơn đau đã dần biến mất. Chiếc chìa khóa mở cánh cửa
Địa ngục vẫn không ngừng rung lên, việc này khiến anh cảm thấy hơi mệt.
Anh vốn bị trọng thương, vừa mới khỏe lại mới vài ngày gần đây, cơ thể vẫn đang còn yếu, phải chịu sự giày vò như thế này thực sự cơ thể anh không chịu nổi.
Bạch Oanh Oanh ân cần mang đến cho Chu Trạch thêm một tách cà phê và một vài tờ báo rồi chạy lên tầng trên. Vì ông chủ nói rằng hôm nay không mở cửa nên cô nhanh chóng lên tầng để chơi game "ăn gà" yêu thích.
Anh đã nghe nói rằng vị muốn bảo vệ làn da của mình, Oanh Oanh đã bán một số món đồ để mua mỹ phẩm.
Thật không may, Lam Động không biết đến sự tồn tại của cô ấy,
Nếu không họ sẽ tặng cho cô giải thưởng "thánh ăn gà của năm"!
Chu Trạch vẫn ngồi bên cửa sổ và tiếp tục đọc báo.
Sự ồn ào của bên kia vẫn tiếp diễn, anh nghĩ rằng hôm nay sẽ không có khách nào đến hiệu sách, nhưng, một vị khách vừa mới bước vào.
Điều này mang đến cho Chu Trạch một loài ảo ảnh:
Haha,
Thực sự là cô ấy không sợ chết?
Vừa bước vào quán là một vị khách quen. Khi còn ở hiệu sách cũ, cô ấy đã bị mất con chó Corgi nên đã đến hiệu sách nhờ Chu Trạch tìm giúp và cuối cùng đã tìm được, cô ấy có ghé vào để cảm ơn.
Hứa Thanh Lãng vì muốn ra oai trước mặt cô ấy lên đã khoe mình có hơn 20 căn nhà tái định cư,
Kết quả, cô ấy nói, số nhà đó là do công ty gia đình Hứa Thanh Lãng đã chiếm số đất của nhà cô ấy mà xây lên 20 căn nhà đó, làm anh ta buồn mất mấy ngày.
"Ông chủ, hiệu sách của anh thật náo nhiệt."
Cô gái trẻ ngồi xuống trước mặt Chu Trạch.
Chu Trạch đẩy tách cà phê của mình sang cho cô gái.
Cô lắc đầu: "Tôi không uống đâu, bọn họ đang làm gì vậy?"
Cô chỉ Đường Thơ và lão đạo đang cùng nhau "múa may quay cuồng".
"À, gầy đây tôi đã mời đến một rạp xiếc để không khí náo nhiệt hơn."
Cô gái mỉm cười, không biết mình nên tin hay không. Cô tự mình đi đến quầy bar rồi rót một ly nước, vừa đi vừa nói"
"Ông chủ, tôi nhớ rằng anh có nói, nếu mở cửa hàng mới sẽ cho tôi góp cổ phiếu."
"Làm ăn thua lỗ, tôi sợ liên lụy đến cô."
"Khi vừa đi qua đây, tôi thấy bảng hiệu "Phòng sách đêm khuya" tôi đã hơi ngờ ngợ nên quyết định đi làm, khu vực này thực sự rất tốt. Tôi chỉ vào chào hỏi thế thôi, lần sau rảnh tôi sẽ quay lại."
Cô gái tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Chu Trạch bưng tách cà phê lên và nhấp một ngụm, tiếp tục nhìn vào tờ báo đang đọc dở. Chợt anh phát hiện một bóng đen.
Anh quay đầu lại, nhìn ra phía cửa kính. Một ông già đang đứng đó, vẻ mặt ông tiều tụy và ngây ngô.
Vươn tay ra, Chu Trạch gõ nhẹ vào cửa, đối phương nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn lại.
Vẫn ngây ngô như cũ.
"Này, xong chưa?"
Chu Trạch quay sang phía lão đạo và Đường Thơ rồi hét lớn.
Buổi biểu diễn của họ cũng đã dần tiến vào hồi cuối. Lão đạo hát sung đến mức thở hổn hển và ngã sõng soài trên đất. Đường Thơ đứng đó, mặt không có chút biểu cảm.
Chu Trạch ra hiệu cho Đường Thơ nhìn ra ngoài, rất nhanh, người đang đứng ngoài cửa đã buộc phải vào cửa hàng.
"Cô có thể gửi ông ta xuống Địa ngục được không?" Chu Trạch hỏi.
Bây giờ Chu Trạch hơi yếu, nên cánh cửa Địa ngục không thể mở được.
"Gửi ai cơ?"
Đường Thơ hỏi.
"Quên đi."
Chu Trạch nhìn vào người đàn ông đang đứng đó, ông có một đôi mắt vô hồn. Ngoài lúc vừa bước vào quán rồi đưa mắt nhìn mọi người, sau đó, ông chỉ nhìn về một hướng.
Lần theo ánh mắt ấy, Chu Trạch phát hiện ông nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường.
Một số khách hàng đến cửa,
Mặc dù hiện tại khách không thoải mái và không dễ dàng tiếp đón,
Cũng không thể đuổi khách ra khỏi cửa được.
"Cứ để ông ấy lại trong cửa hàng, chờ đến ngày mai, khi tôi cảm thấy khỏe hơn sẽ cố gắng mở cánh cửa Địa ngục để đưa ông ấy xuống."
Chân muỗi cũng là thịt, Chu Trạch không thể dễ dàng bỏ qua món hàng này được.
"Ai sẽ trông ông ấy?"
Đường Thơ hỏi.
Trong hiệu sách có tận bốn người, không lẽ không trông chừng được một con ma?
Chu Trạch là một, Hứa Thanh Lãng là hai, Oanh Oanh là ba và Đường Thơ là bốn. Còn lão đạo nửa chừng nửa vời kia không tính đến.
Nhưng ngày mai, Hứa Thanh Lãng sẽ trở về quê, không ở đây.
Chu Trạch thân thể yếu ớt, không trông coi hồn ma kia được.
Còn lại Đường Thơ và Oanh Oanh. Đường tiểu thư muốn cô gái đang chơi game trên tầng xuống trông coi hồn ma đang trong hiệu sách.
Chỉ là Oanh Oanh vừa mới chạy lên chơi game, nếu lúc này gọi cô ấy xuống, Chu Trạch có chút không đành lòng.
Cô gái ngốc nghếch này đã đem đa số vật bồi táng của mình bán đi để góp tiền vào hiệu sách mới, cô cũng thường là người bận bịu nhất,
Oanh Oanh còn phải phục vụ Chu Trạch tắm rửa lại còn cả khi đi ngủ.
Anh không muốn tước đi sự vui vẻ của cô ấy khi làm việc mình thích.
"Hừm, cứ để ông ta ở đây đi, ông ta sẽ không chạy đi đâu đâu." Chu Trạch nhún vai.
"Ồ, những con ma xung quanh anh lúc đầu không biết sẽ ở yên đây, nhưng một khi họ nhận ra sự nguy hiểm khi ở chỗ này, họ sẽ né tránh và tìm cách chạy đi ngay lập tức,
Tham sống sợ chết, là bản chất con người, ngay cả ma cũng không ngoại lệ, "
Chu Trạch chỉ vào ông già vẫn tiếp tục nhìn chằm lên đồng hồ rồi nói:
"Tôi luôn có một thắc mắc, ngay cả hồn mà cũng bị Alzheimer?
Chưa có bất kỳ một nghiên cứu nào cho việc này."
"Thôi, quên chuyện đó đi, không thể đem ông ta trực tiếp xuống Địa ngục, không thể phá vỡ buổi phát trực tiếp của lão đạo. Tôi chỉ là một trạm chuyển phát nhanh, không phải lò mổ."
"Kệ anh." Đường Thơ đứng dậy. Chuẩn bị đi lên lầu.
"Này." Chu Trạch gọi với theo.
Đường Thơ không dừng lại mà bước nhanh hơn.
Rõ ràng, cô biết rõ Chu Trạch muốn làm gì với mình.
"Ông chủ, buổi biểu diễn tuyệt vời!"
Lão đạo đứng lên và dừng video phát trực tiếp lại. Con khỉ cũng đặt điện thoại xuống và đi đến quầy bar tìm thức ăn.
"Lão đạo, có thoải mái không?" Chu Trạch hỏi.
"Vô cùng thoải mái. Tôi đã không được thoải mái thế này trong một thời gian dài."
Lão đạo đơn giản đến mức Chu Trạch không chịu nổi.
Nhưng Chu Trạch vẫn mở miệng nói: "Vậy thì dọn dẹp vệ sinh một chút."
"..."Lão đạo.
Không biết có phải do sự ảnh hưởng của lão đạo và Đường Thơ hay không mà tối nay không có một vị khách nào đến cửa, trừ lão đang ngồi trong quán.
Chu Trạch dựa lưng vào ghế sofa, ngồi bấm điện thoại một lúc và đọc báo. Vết thương của anh mới đỡ một chút, nên giờ không tiện di chuyển mà có thể ngồi yên dưỡng thương.
Lão đạo mất gần hai tiếng đồng hồ để làm sạch hiệu sách. Sau đó, lão đứng trước mặt Chu Trạch, vừa đấm đấm lên chiếc lưng mỏi nhừ vừa nói:
"Cái lưng tôi sắp gãy đôi ra rồi."
"Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, đau lưng cũng không phải chuyện lạ." Chu Trạch trêu chọc nói.
Lão đạo đau lòng, nói: "Tôi đã lớn tuổi rồi, giúp người cũng đã không ít. Tại sao anh lại bỏ mặc cho tôi dọn dẹp một mình, thật đúng là quá đáng mà.
Con người sống trên đời thì phải giúp đỡ nhau chứ."
Chu Trạch không thèm để ý đến những lời cằn nhằn của lão đạo. Anh quay đầu sang, vẫn thấy ông lão hồi chiều nhìn chằm chằm lên chiếc đồng hồ.
Lão đạo không thể nhìn thấy ông lão đó vì ông ấy không được nhỏ mắt bằng nước thần, nên lão đạo đến tận bây giờ vẫn không biết rằng mình đang ở cùng một con ma kỳ lạ.
Chu Trạch đã trải qua trận đấu với nương nương áo xanh, với lão Chu Nho trong văn miếu cùng nhiều việc hoành tráng khác nên đối với hồn ma kỳ lạ này anh không thấy có gì đáng sợ cả.
Tuy nhiên, vài tiếng sau, ông lão vẫn ngồi yên ở đó.
Ông vẫn ngồi bất động tại chỗ cũ, mắt không ngừng nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường.
Chẳng lẽ, trong suốt cuộc đời của ông chỉ dùng để nghiên cứu đồng hồ?
Nhưng nó không đúng,
Đồng hồ treo tường trong hiệu sách giá trị rất nhỏ, không phải là đồ cổ cũng không phải đồ quý hiếm, có đáng để ông lão nhìn ngắm lâu như vậy không?
Lúc này, Bạch Oanh Oanh vui vẻ bước đến, hẳn là cô đã giành được chiến thắng trong trò "ăn gà".
"Ông chủ, đi ngủ nào?"
Cô gái ngốc nghếch luôn luôn thẳng thắn như vậy.
Lão đọa nhìn Chu Trạch và có chút ganh tị,
Trong lòng lão đạo bỗng có một suy nghĩ kỳ quái, liệu có phải tất cả những nam nhân bước ra từ Địa ngục đều có diễn phúc như vậy không?
Khi ông chủ cũ của lão đạo mở cửa hàng Phố Cũ ở Thành Đô. Mỗi tối, đúng giờ đều có phụ nữ đến ngủ cùng với anh ta, điều này khiến lão đọa vô cùng ghen tị.
Tiểu Cường,
Lão đạo thở dài một hơi.
"Này, ở đây vẫn có người đấy!"
Oanh Oanh quay sang nhìn thấy lão đạo, cô đưa tay ra vẫy vẫy, nhưng lão đạo vẫn không di chuyển mà đứng bất động tại chỗ.
"Xùy xùy, ông không nhìn thấy ta sao, ta giận."
Oanh Oanh đi đến trước mặt lão đạo tỏ vẻ thăm dò, nhưng ông ta vẫn không có phản ứng gì cả.
"Ông chủ, có phải lão đạo bị Đường Thơ đánh cho đến mức choáng váng không?"
"Ông ấy đã thế này sau khi bước vào đây."
Chu Trạch đứng dậy và đi đến bên lão đạo dưới sự trợ giúp của Oanh Oanh,
Đúng lúc này,
Kim đồng hồ chỉ sáu giờ đúng,
"Đông... Đông... Đông... Đông... Đông... Đông!"
Tiếng đồng hồ treo tường phát ra,
Ông lão đờ đẫn ngồi trước đồng hồ từ hồi chiều bỗng nhiên dang rộng hai cánh tay và cười một cách cuồng loạn. Tiếng cười này đã làm cho Chu Trạch giật mình.
Không phải bị ma quỷ dọa,
Đây chỉ là cảm giác gặp phải khi đi trên đường bỗng chốc có ai đó đằng sau hét lớn một tiếng.
"Hahahahaha, đến giờ rồi, đến giờ rồi!"
Tôi có thể chết rồi,
Tôi có thể chết rồi,
Cuối cùng ta đã có thể chết!
Ông lão hưng phấn nhảy cẫng lên vui sướng,
Tựa như đã được giải thoát,
Niềm hạnh phúc được thể hiện như một đứa trẻ dù đã ở tuổi bảy mươi.
"Ông à, ông có phải có vấn đề gì không?" Bạch Oanh Oanh có chút khó hiểu, "Ông đã chết rồi, linh hồn của ông đã đến đây rất lâu."
Khi nghe xong những lời đó,
Ông lão bỗng nhiên sững sờ,
Mặt của ông lộ rõ vẻ không dám tin và nhìn khắp mọi nơi,
Ông hẳn đã phát hiện đây không phải nhà của ông,
Nơi này là một nơi xa lạ,
Một hiệu sách đầy lạ lẫm.
Ông lão chỉ vào mặt mình rồi nói với Oanh Oanh:
"Tôi đã chết rồi?"
"Vâng." Bạch Oanh Oanh hồn nhiên đáp.
Đột nhiên, ông lão ngã xuống đất,
Khóc rống lên,
"Cũng tốt thôi, đã chết rồi, cuối cùng cũng đã chết rồi!
Chết sớm,
Coi như cuộc đời,
Đã hoàn thành xong việc…"