Thất vọng thực sự,
Đứa con hiếu thảo hết lòng vì mẹ đâu, đứa con đòi bán nhà chữa bệnh cho mẹ đâu?
Tại sao câu chuyện đang cảm động lại trở nên tồi tệ thế này?
Chu Trạch vỗ vỗ vai bà cụ: "Bà ăn ngon miệng."
Ý của Chu Trạch có nghĩa là,
Bà hãy ăn xong đi rồi sau đó lên đường.
Bà cụ có chút ngại ngùng, để đũa xuống, nói:
"Tôi cũng không biết làm sao tôi lại chạy đến đây. Tôi còn không nghĩ đến việc mình sẽ xuống Địa ngục, tôi…"
Chu Trạch yên lặng và nhìn bà lão,
Chợt khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
Khách hàng là thượng đế,
Những yêu cầu của khách hàng thì đều phải lắng nghe.
Bà lão toàn thân run rẩy,
Rồi lập tức nói:
"Tôi nghĩ, tôi nên đi sớm hơn một chút."
Chu Trạch cảm thấy anh nên treo trong phòng này một vài câu khẩu hiệu, ví dụ như:
Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Nhưng câu đó có vẻ quá nghiêm trọng, hay là câu:
Nghiêm túc cải tạo, một lần nữa làm người.
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu Chu Trạch như đang cười nhạo chính anh vậy. Chu Trạch đứng dậy và mở ra cánh cửa Địa ngục, bà lão vẫn đứng đó, do dự, phân vân. Chu Trạch nhanh tay nắm lấy vai bà cụ đẩy vào.
Bằng cách này,
Đơn hàng đầu tiên ở cửa hàng mới đã được hoàn thành.
Tiếp theo, Chu Trạch cúi xuống rồi nhìn xuống dưới gầm bàn. Anh nhìn thấy một xấp nhỏ tiền Âm phủ.
"Anh đếm xem, có nhiều hơn trước không?" Hứa Thanh Lãng thúc giục nói.
"Có vẻ như nhiều hơn một chút." Chu Trạch xác nhận.
"Điều đó có nghĩa là phương pháp này khả thi. Tôi đã nói rồi, kèm theo dịch vụ thì giá tiền sẽ tăng lên. Chúng ta có làm thêm những dịch vụ đi kèm khác không?"
Dù đã có 20 căn nhà tái định cư nhưng Hứa Thanh Lãng vẫn rất đam mê kiếm tiền.
Không ai chê tiền cả mà.
"Làm thêm dịch vụ mát-xa không? Hay spa?" Chu Trạch cười nói.
"Như thế nhiều bước quá." Hứa Thanh Lãng nhíu mày.
"Bây giờ một số nhà tang lễ đã có dịch vụ mát-xa và spa cho người chết, tôi đã từng gặp qua rồi. Khi người nhà đứng bên ngoài thì nhân viên sẽ làm mát-xa và spa cho người chết ở bên trong, họ làm móng, tắm rửa sạch sẽ và trang điểm cho người chết."
"Anh thật kinh tởm." Hứa Thanh Lãng nghe đến đây không thể chịu được nữa, anh quay người đi thu dọn lại đống bát đĩa trên bàn.
Trên thực tế, những món ăn này vẫn đang còn nguyên đó, nhưng đồ ăn sau khi đã phục vụ linh hồn xong thì phải đem bỏ đi.
Nếu người trong gia đình có lòng tôn kính với tổ tiên, sau khi thờ cúng hoặc thắp hương xong có thể lấy xuống ăn, và gọi đó là lộc của ông bà tổ tiên. Những người thân trong gia đình sẽ cùng nhau ăn số "lộc" đó để lấy may.
Nhưng Hứa Thanh Lãng với bà cụ kia căn bản không phải họ hàng, anh ta không thể ăn số thức ăn đó được.
Đem số tiền âm phủ đó cất vào tủ xong xuôi, Chu Trạch lại ngồi xuống ghế,
Nhìn về phía trước,
Lại ngó về phía sau,
Anh thích cái cảm giác này. Rất thoải mái, rất thảnh thơi.
Bạch Oanh Oanh chạy lên chơi game trên máy tính. Lão đạo cùng con khỉ nhỏ xem TV, Hứa Thanh Lãng cũng đã đi nghỉ ngơi.
Do đó, dưới tầng một của hiệu sách bây giờ chỉ còn một mình Chu Trạch.
Anh cầm điện thoại di động lên, mở ra và xem tin tức. Bên ngoài trời cũng đang đổ mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, mặt đường giờ đã sũng nước.
Mùa này, trời có thể mưa bất cứ lúc nào, không thể đoán trước được.
Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau khi vươn vai một cái, Chu Trạch lại thấy một đám người đang đứng ở trước của hiệu sách.
Này,
Hôm nay có phải quá may mắn rồi không?
Đây là đêm đầu tiên khai trương của hiệu sách. Nếu cứ cái đà này, hiệu sách sẽ chắc mấy chốc làm ăn phát đạt, có thể sớm đủ tiền để trả cho Oanh Oanh, hơn nữa, còn có thể mua được một chiếc xe tốt cũng nên.
Chà, Từ Lạc chưa có bằng lái, thế thì Chu Trạch phải nhanh nhanh đi thi bằng lái mới được.
Anh bước đến phía cửa tiệm, có hơi hụt hẫng. Thực ra bên ngoài của hàng không có đoàn người nào cả, đó chỉ là một dãy quần áo.
Đó là vì cửa hàng bán quần áo bên cạnh không kịp thu dọn quần áo khi trời mưa nên đã để nhờ một dãy quần áo ở trước cửa tiệm anh để tránh mưa. Thế mà làm Chu Trạch cứ tưởng hôm nay là một hôm bội thu chứ!
Mở cửa tiệm ra,
Đứng ở ngoài cửa là hai cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi. Bên hông của hai cô gái đều đeo một cái túi tiền, tóc buộc đuôi ngựa. Nhìn hai cô rất nhanh nhẹn và có kinh nghiệm.
"Ông chủ, tôi xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh. Chúng tôi sẽ lập tức dọn đi ngay, mong anh bỏ qua." Một cô gái trẻ cung kính xin lỗi Chu Trạch.
"Ông chủ, tiệm của ông còn cà phê không? Làm giúp tôi hai cốc cà phê." Cô gái này có vẻ năng động hơn. Cô nghĩ rằng khi mua hai cốc cà phê, chắc ông chủ cửa hàng sẽ không nỡ đuổi hai cô đi.
"Không sao đâu, các cô cứ đứng đây chờ đến lúc mưa tạnh rồi hẵng đi."
Chu Trạch không phải là người vô nhân tính, hơn nữa, không phải có hai cô gái này đứng đây thì sẽ đuổi hết khách của anh đi.
"Cảm ơn ông chủ."
"Cảm ơn ông chủ."
Hai cô gái cúi đầu cảm ơn Chu Trạch.
Chu Trạch trở lại phía sau quầy bar. Quầy bar này dễ chịu hơn nhiều phía sau quầy tính tiền ở hiệu sách cũ. Anh ngồi đây và thưởng thức âm nhạc du dương, nhẹ nhàng vô cùng thư giãn.
Gần nửa tiếng sau, mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh. Một cô gái đẩy cửa bước vào, đó là một trong hai cô gái bán quần áo trước đó.
Cô gái đi đến bên các kệ sách rồi chọn ra một vài tạp chí thời trang và sau đó đến chỗ Chu Trạch đang ngồi để thanh toán.
"Bốn mươi tám tệ." Chu Trạch nhìn vào bảng giá. "Cô có thể trả luôn năm mươi tệ nếu cố thích."
"Được thôi."
Cô gái trả lời và đưa cho Chu Trạch năm mươi tệ.
Chu Trạch nhận tiền.
Một lúc sau,
Cô gái sửng sốt,
Hình như,
Có chỗ không đúng.
Chu Trạch tiếp tục dựa lưng vào ghế, cô cũng không hỏi về hai tệ tiền thừa. Cô lấy hai xuống tạp chí vừa mua rồi ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong hiệu sách và bắt đầu đọc.
Người bạn đi cùng cô cũng đang nhìn vào cửa hàng, còn cô thì mở một tập giấy trắng ra để vẻ lại những bộ quần áo có trong tạp chí.
Chu Trạch đứng dậy và đi rót cho cô một ly nước cam rồi đưa cho cô.
"Miễn phí." Chu Trạch nói.
"Ồ, cảm ơn ông chủ."
"Cô học thiết kế thời trang à?" Chu Trạch hỏi.
"Không, chúng tôi đang là sinh viên của đại học Thông Thành."
"Sinh viên tự lập sớm như này khá tốt."
Chu Trạch nói vài câu với cô gái xong liền không có chuyện gì để nói nữa. Anh đi ra đứng ở gần cửa ra vào thì thấy cô bạn của cô gái này đang nói chuyện cùng một người đàn ông mặc đồ đen. Không biết họ đang trao đổi chuyện gì đó rất say sưa.
Đứng sau người đàn ông đó còn có một vài người khác, bọn họ hình như có chút lạnh,khi đứng dưới mưa anh thấy người họ khẽ run lên. Họ cứ đứng dưới mưa như vậy, cũng không biết tìm một hiên nhà nào đó để trú mưa.
Chu Trạch đẩy cửa ra và bước tới.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Chu Trạch, sau đó lập tức cúi đầu xuống.
Những người đứng sau anh ta, nhìn ai cũng rất gầy gò và rụt rè. Họ không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Trạch.
Chu Trạch đi đến bên người đàn ông mặc đồ đen. Anh ta đội trên đầu một chiếc mũ lớn che đi nửa mặt. Chu Trạch quay lại, thấy cô gái bán quần áo mặt đờ đẫn, cô ta chỉ tay trong hỗn loạn. Đống tiền cô gái cầm trên tay trông rất cũ nát.
"Các anh đang gặp phải chuyện gì sao?" Chu Trạch mở miệng hỏi.
"Chúng tôi đều là những cô hồn dã quỷ, vốn là đang định đi về quê. Nhưng khi đi đến đây, trời bỗng nhiên đổ mưa. Anh em tôi hiện bây giờ đang rất lạnh và thực sự cần một chỗ để trú tạm."
"Cô hồn dã quỷ thì hãy mau mau xuống Địa ngục."
Chu Trạch nghiêm tóc nói, rõ ràng anh không có ý định thương lượng.
Chuyện cười,
Cô hồn dã quỷ trở về quê!
Ông chủ Chu lại chuẩn bị mở ra cánh cửa Địa ngục. Chân muỗi cũng là thịt, nhất quyết sẽ không bỏ qua.
Xem ra, việc quyết định thay đổi địa điểm cửa hàng là một quyết định đúng đắn. Nơi đây buổi tối vô cùng tấp nập.
Người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi ngẩng đầu lên để lộ ra một vết sẹo lớn trên mặt, nói:
"Anh không muốn thương lượng chút sao?"
"Giữa anh và tôi thì có gì để thương lượng?"
Chu Trạch đưa tay kéo cô gái lùi lại một bước, sau đó anh tiến lên đứng đối diện với người đàn ông mặc áo đen.
Anh giơ tay ra,
Rồi chọc chọc vào ngực người đàn ông áo đen,
"Các anh có thể cố gắng kể một câu chuyện để khiến tôi mềm lòng,
Ồ không,
Xin lỗi, tôi quên mất,
Làm sao tôi có thể mềm lòng được, tạm thời tôi không có trái tim."
"Tôi sẽ đưa họ xuống Địa ngục sau khi chúng tôi đã về thăm lại quê hương. Tôi hứa danh dự, anh cứ yên tâm!"
Người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt nói một cách chắc chắn. Có lẽ ông ta là người đứng đầu của nhóm quỷ này.
"Tôi còn phải mua vé máy bay cho các anh về quê không? Thành thật xin lỗi anh, tôi thực sự không rảnh."
Nói xong, mười móng tay Chu Trạch mọc dài ra,
Khói đen vây quanh móng tay anh dày đặc,
Lúc này, cô gái đang ngồi ở trong cửa hàng nhìn ra. Cô chỉ thấy hình như ông chủ hiệu sách đang đứng trò chuyện với bạn mình, còn lại, cô không nhìn thấy gì cả.
"Tôi không thể giao họ cho anh bây giờ, trước hết tôi phải mang họ về quê an toàn trước!"
Người đàn ông hùng hổ chạy về phía Chu Trạch
Nhưng một giây sau,
Chu Trạch khẽ phất cánh tay,
Người đàn ông đã bị đánh bay ra ngoài. Sự sắc bén của móng tay Chu Trạch làm ông ta hơi choáng.
"Haha".
Chu Trạch cười lớn hai tiếng.
Một con ma bình thường,
Mà lại dám lao vào tấn công một quỷ sai.
Người đàn ông mặc đồ đen lại lao tới. Không khá khẩm gì hơn so với lần trước, anh ta lại bị Chu
Trạch hất ra.
Lần này, mấy con quỷ nhỏ đi theo người đàn ông tỏ ra rất lo sợ và bất ổn.
Ban đầu, Chu Trạch nghĩ rằng những con quỷ đó sẽ lao vào cùng chiến đấu, đấy mới gọi là nghĩa khí.
Hoặc là,
Mấy con quỷ nhỏ kia sẽ quỳ xuống trước mặt anh xin tha mạng,
Mặc dù lười cầu xin với Chu Trạch không có tác dụng.
Điều ngạc nhiên xảy ra là bọn quỷ nhỏ đó đã lao vào tấn công người đàn ông mặc đồ đen. Những tưởng họ sẽ lao đến tấn công Chu Trạch nhưng không phải.
Trông họ thực sự tức giận và liên tục cắn xé người đàn ông đó.
Chu Trạch đứng bên cạnh xem trò cười, nói:
"Anh sắp bị những người anh em của anh cắn chết rồi."
Người đàn ông áo đen dù đau đớn nhưng cũng không thốt lên một tiếng kêu la. Anh ta chỉ nói lớn:
"Bọn họ là những phạm nhân mà tôi đang cố đưa họ ra ánh sáng để chịu sự trừng trị của pháp luật, trên đường, chúng tôi đã bị tai nạn xe hơi và mất mạng.
Chi dù họ đã chết rồi,
Tôi vẫn sẽ bắt được họ, bắt họ về quê để quy án!"