Làm người tốt quá mệt mỏi,
Làm người tốt tới mức có thể lấy làm ví dụ tuyên truyền trong sách báo lại càng mệt mỏi hơn,
Điều đó đồng nghĩa với từ đầu đến cuối người đó phải bảo trì phẩm cách tuyệt đối trong sạch và cao thượng, nếu không một khi người đó tranh hơn thua với ai khác, chắc chắn sẽ bị mọi người đào ra tất cả lịch sử đen tối.
Ngược lại,
Làm nhân vật phản diện lại thoải mái hơn nhiều.
Ông chủ Chu cảm thấy hiện tại bản thân mình rất nhẹ nhõm, nghiền ép tân tấn đồng liêu, lột da từng tầng một, thật sự là mãn nguyện tới mức không thể mãn nguyện hơn.
"Khinh người quá đáng!"
Lưu Sở Vũ dang tay ra, trong lòng bàn tay có một mảnh thịt lồi giống hệt như giá nảy mầm, lúc này trong không khí bắt đầu có mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt tràn đầy.
Chu Trạch vô thức ngừng thở, tiếp tục nhìn chằm chằm người trước mắt, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm loại thực vật đang dài ra trên tay đối phương.
Mỗi một quỷ sai đều có bản lĩnh sở trường riêng của mình, tỷ như móng tay của mình và khẩu kỹ của Tiểu Luoli.
Mà thằng trước mắt này rõ ràng có thể gieo trồng thứ gì đó trong cơ thể, điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao lúc trước Lưu Sở Vũ lại nhẫn nhục chịu đựng như thế, người là loại sinh vật rất dễ bị tâm lý chủ quan ảnh hưởng, nhưng thực vật lại có thể lãnh tĩnh mà tiến hành xu cát tị hung, cảm tri được thứ gì đó.
Có lẽ là vì gốc thực vật trong cơ thể ảnh hưởng khiến Lưu Sở Vũ phải nhường nhìn nhiều lần.
"Lấy lớn hiến nhỏ sao? Tôi đây cũng muốn nhìn xem rốt cục anh có xứng hay không!"
Cây giá trong lòng bàn tay Lưu Sở Vũ nhanh chóng sinh trưởng, cùng lúc đó, toàn bộ kẽ hở khu vực bên ngoài và bên trong phòng sách cũng bắt đầu có dây leo và cỏ dại dài ra.
Một mảnh xanh biếc,
Rậm rạp tươi tốt,
Thật sự là "phòng sách xanh bảo vệ môi trường."
Từng cây dây leo đột ngột từ mặt đất mọc lên, trực tiếp quét về khu vực Chu Trạch đang nằm.
Bạch Oanh Oanh chủ động đi lên, đôi tay cô ấy nắm lấy mấy cây dây leo kéo ngược xuống phía dưới, trực tiếp vặn gãy tất cả, nhưng sau khi dây leo gãy lìa lại nhanh chóng tái sinh, giống hệt như thuốc cao bôi trên da chó không ngừng quấn quanh buộc chặt Bạch Oanh Oanh, trong lúc nhất thời Bạch Oanh Oanh thực sự không có biện pháp thoát thân.
Lão đạo đã bị dây leo bao phủ hóa thành một chiếc bánh chưng xanh biếc, ngay cả Hầu Tử cũng bị bao phủ thành viên tròn lật qua lật lại trên mặt đất.
Thân thể Deadpool đang ngồi trong góc cũng bị bọc lại, nhưng anh ta chỉ cảm thấy hơi mê man liên tục nhìn trái nhìn phải, dường như anh ta đang tự hỏi xem liệu những thực vật này được dùng để phủ xanh phòng sách hay là biểu hiện cho sự dơ dáy bẩn thỉu?
Trước khi anh ta suy nghĩ ra đáp án hoặc trước khi Chu Trạch chủ động ra mệnh lệnh, phòng chừng Deadpool sẽ vẫn tiếp tục bối rối như vậy.
Khi còn sống anh ta là cha xứ rất thích gây chuyện, có thể nói cơ quan tính toán của anh ta quá tường tận, quá thông minh, kết quả hiện tại lại biến thành bộ dáng ngây ngốc bẩm sinh như vậy, không thể không nói đây thật sự là một loại châm chọc thú vị.
Đây không phải một loại công kích thuộc tính pháp thuật, có lẽ nó chỉ có tác dụng đơn thuần là kéo dài và phòng ngự, cũng có thể là thằng Lưu Sở Vũ này còn chưa quen với việc bồi dưỡng thực vật, cho nên hiệu quả không quá rõ ràng.
nhưng ít ra ngay lúc này, quả thực nó chỉ có hiệu quả gây trở ngại cho đối thủ, điều đó cũng đồng nghĩa với Lưu Sở Vũ không có ý cứng ráp dập đầu, anh ta chỉ đang định kéo dài thời gian, tranh thủ chạy ra khỏi nơi này.
Trốn về Thường Châu,
Thường Châu còn mấy quỷ sai khác, nếu như Chu Trạch muốn chạy tới Thường Châu bắt tiểu đệ, nhất định sẽ khiến toàn bộ quỷ sai khu Tô Nam công phẫn.
Chu Trạch trong miệng phun ra một vòm khói,
Lưu Sở Vũ còn chưa đi,
Anh ta không đi được,
Bởi vì anh ta đã khiến dây leo quấn chặt hết tất cả mọi người trong phòng sách, duy chỉ có một mình Chu Trạch chưa bị quấn.
Chu Trạch vẫn đang ngồi ở chỗ kia, vô cùng thảnh thơi thoải mái, mà dây leo này cũng không dám gần thân thể anh.
Sợ hãi,
E ngại,
Sợ hãi,
Rõ ràng những tâm tình này đang thông qua vật dẫn là dây leo, truyền tới trong đầu Lưu Sở Vũ.
"Ha ha, tôi đã nói chúng ta có duyên phận."
Chu Trạch cười cười,
Dưới sở nghiên cứu trong lòng đất, anh đã nuốt trái cây trong cơ thể rễ cây già, rễ cây già là tồn tại như thế nào? Gần như có thể nói nó là một con đại yêu.
Cái mầm chồi Lưu Sở Vũ mới vừa phát hiện ra này làm sao dám làm càn trên người mình?
Điều này cũng giống như lúc trước Bạch Oanh Oanh rất sợ hãi hơi thở của cương thi toát ra trên người mình vậy,
Đôi khi con người có thể hô hào một câu "Vương, Hầu, Khanh,Tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống" để tạo phản, nhưng đối với yêu vật và cả những loài sinh vật khác, sự áp bách tới từ huyết mạch cao cấp thật sự rất khổng lồ và đáng sợ.
Chu Trạch ném điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày giẫm lên, sau đó anh đứng dậy, hai tay vỗ nhẹ một cái.
"khi còn bé xem "Pokemon", trong phim hoạt hình ấy nếu muốn thu phục Pokemon hoang dã, nhất định phải làm thịt nó tới khi nó gần hấp hối rồi mới thu phục được.
Bình thường trong mấy phim trên TV, nếu muốn thu tiểu đệ nhất định cũng phải làm như thế, trước tiên phải đánh anh ta một trận, sau đó tiểu đệ mới có thể phục tùng."
"Ừm ừm...…."
Cho dù Bạch Oanh Oanh đã bị dây leo xanh biếc dây dưa, rất khó chịu,
Thế nhưng vào lúc này cô ấy còn có thể phân tâm phối hợp với ông chủ nhà mình một chút,
Ra hiệu rằng bản thân mình cũng bị ông chủ đâm một trận rồi mới bị ông chủ thu phục.
Chu Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Lưu Sở Vũ,
"Chúng ta đánh một trận đi, thật ra làm tiểu đệ của tôi cũng không tồi, tỷ như Lâm Khả vốn là lão quỷ sai ở Thông Thành."
Cô một mực nói,
Cung phụng tôi làm bộ đầu, làm tiểu đệ của tôi,
Là quyết định chính xác nhất đời này của cô bé.
Còn có một quỷ sai khác của Thông Thành là cô em vợ của tôi, anh xem, quan hệ giữa chúng tôi và đám tiểu đệ của tôi thực sự rất tốt, mọi người theo tôi đều rất vui vẻ và hòa thuận."
Thiếu chút nữa Chu Trạch đã nói tới mức chính bản thân anh cũng tin tưởng rằng mình thật sự là một ông chủ tốt, một lão đại tốt.
Sắc mặt của Lưu Sở Vũ biến đổi một trận, ngay sau đó, anh ta quả quyết thu hồi mầm cây trong tay mình, xoay người, thế nhưng anh ta không đi về phía cửa mà định trực tiếp đánh vỡ thủy tinh rời đi.
Chu Trạch vừa nhìn thấy anh ta muốn xô cửa,
Cũng không dám chậm trễ,
Tối hôm qua khi anh lén trộm "long trảo thủ",
Thiếu chút nữa đã khiến cái vị trong cơ thể mình thức tỉnh, kết quả mặc dù tên đó đã bị trấn áp xuống, nhưng cũng khiến cửa sổ thủy tinh trong tiệm sách cùng với tất cả những thứ có mặt kính khác vỡ nát toàn bộ.
Buổi chiều khi mình tỉnh lại, tất cả mọi người đều không buông lấy một câu oán hận.
Lão đạo cầm chi phí chung thuê người tới thay đổi kính thủy tinh, sau đó lại mua TV đắt hơn, tốt hơn để thay, Bạch Oanh Oanh không kìm được vui mừng mà đổi một cái màn hình máy tính tốt hơn.
Dù sao thì đây cũng là tiền chung, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, coi như sớm tăng cao chất lượng sinh hoạt.
Nhưng bọn họ đang tiêu tiền của ông chủ Chu,
Ông chủ Chu rất đau lòng,
Cửa thủy tinh này mới được thay ban ngày,
Hiện tại anh ta lại muốn đập vỡ?
Hẳn là xem phim truyền hình quá nhiều rồi, cửa chính không đi hết lần này tới lần khác thích đập vỡ thủy tinh?
Chu Trạch bàn tay vung lên,
Năm móng tay thật dài bắt đầu mọc ra,
Một luồng âm phong thổi tới,
Lực hút đáng sợ trực tiếp dán sát vào thân thể Lưu Sở Vũ, Lưu Sở Vũ mới và nhảy lấy đà, còn chưa đụng tới thủy tinh, cả người đã trực tiếp bay ngược trở về, nặng nề mà nệm xuống đất.
Chu Trạch bước nhanh về phía trước, hai tay Lưu Sở Vũ căng ra, từng cây dây leo từ trên người anh ta dài ra, có ý đồ muốn ngăn cản Chu Trạch.
Nhưng móng tay của Chu Trạch thực sự quá dài, quá sắc bén, trong khoảnh khắc đã xé rách hết đám dây leo thành mảnh nhỏ, sau đó anh khom lưng, trâm xuống, hai móng tay trực tiếp kề lên cổ Lưu Sở Vũ.
Lúc này,
Chu Trạch chỉ cần kẹp nhẹ lấy,
Lưu Sở Vũ chắc chắn sẽ bị "chém đầu"".
Chu Trạch ngừng lại,
Nhìn Lưu Sở Vũ.
Lưu Sở Vũ cảm thấy như bản thân mình đã trải qua hôm nay, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta tới bắt quỷ, tới vì công trạng,
Kết quả quỷ còn chưa bắt được đã rước lấy Đại Tiên Nhi đông bắc,
Đông Bắc đại tiên ngược lại rất biết nói đạo lý, cũng nói rất êm tai.
Nhưng kết cục sau cùng hết lần này tới lần khác lại là mình bị lột da, sau đó còn phải bán mình cho anh?
Có thể nói, trong lòng tân tấn quỷ sai này tràn đầy bóng ma, anh ta cũng có quen biết mấy quỷ sai khác ở Thường Châu, mặc dù bình thường không thể nói là quen thuộc bao nhiêu, nhưng cũng có thể coi là sơ giao, giữa bọn họ cũng giap thiệp khá lịch sự.
Vì sao vừa đến Thông Thành,
Lại cảm thấy người trong nghề nơi này giống hệt như thổ phỉ vậy?
Một giọt hồn huyết từ trán Lưu Sở Vũ nổi lên, mang theo vẻ phẫn uất và không cam lòng nồng đậm,
Anh ta thật sự đã bị Chu Trạch ép thành gái điếm.
Thu hồi hồn huyết của đối phương, Chu Trạch cũng không nán lại, trực tiếp sáp nhập lên trên chứng nhân quỷ sai của mình, khế ước thành công, hoàn mỹ.
Thu hồi móng tay,
Lưu Sở Vũ chậm rãi bò lên, nhìn lướt qua tích điểm trên chứng nhận quỷ sai của Chu Trạch, sắc mặt vốn tái nhợt của anh ta lại càng trực tiếp xám như tro tàn.
"Làm sao vậy?"
Chu Trạch hỏi.
"Tích điểm của anh…..còn ít hơn cả tôi.....
"....."Chu Trạch.
Thành tích làm việc bị thuộc hạ của mình nhìn vào khinh bỉ, với tư cách là lãnh đạo, thật sự khó tránh khỏi mất hết mặt mũi.
Thật ra nguyên nhân cũng là vì tác phòng cá muối của ông chủ Chu, cộng thêm cứ cách ba năm ngày anh lại hôn mê nửa tháng, một tháng, dẫn đến thời gian đường hoàng kiếm công trạng của anh cũng không nhiều, hơn nữa trước đây Chu Trạch còn phải làm quỷ sai thực tập một thời gian, coi như là bị chậm trễ.
"Với tư cách là lãnh đạo, anh không cần biết cụ thể chuyện đó phải làm như thế nào, chỉ cần biết bản thân phải làm gì là được, anh hiểu chứ?"
Chu Trạch đưa tay vỗ vỗ mặt của Lưu Sở Vũ,
Thật trơn,
Thật mềm,
Chết tiệt,
không biết để được như thế này phải bôi bao nhiêu axit hyaluronic!
Lưu Sở Vũ không muốn tranh cãi nữa, sau khi anh ta bò dậy đã quỳ một gối trước mặt Chu Trạch,
"Bái kiến bộ đầu!"
"Ừ, đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm, đừng khiến thân thể mình bị cảm lạnh."
"...."Lưu Sở Vũ.
"Được rồi, ở đây không có việc của anh nữa, anh quay về Thường Châu đi, sau này có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, dù sao thì Thường Châu cũng rất gần nơi này.
"Ách.....tốt."
Lưu Sở Vũ đứng lên,
Sau đó nói:"Cái gương của tôi....."
"Tiết đoan ngọ sắp tới rồi."
"A….Ừm."
"Ngày lễ ngày tết đưa ít đồ hiếu kính lãnh đạo, cũng không tính là quá mức, nhỉ?"
"Ách….không quá mức….chẳng qua..."
"Vậy anh còn không đi?"
"Ah, được rồi, tôi đi.""
Lưu Sở Vũ thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng đọc sách, anh ta cảm thấy bản thân mình giống như đang lạc trong giấc mộng.
"Ông chủ, cái gương này chơi rất vui."
Bạch Oanh Oanh cầm cái gương nói,
Trong gương, cô ấy cười tươi như hoa, mang đồ trang sức cổ đại, e thẹn động lòng người.
Nói xong,
Bạch Oanh Oanh còn nhắm cái gương ngay Chu Trạch:"Ông chủ, anh cũng soi cùng xem, dường như nó có thể soi ra bộ dáng kiếp trước."
Khi cái gương nhắm ngay mặt Chu Trạch.
Chỉ nghe "ken két" một tiếng,
Mặt kính xuất hiện vết rạn, sau đó lại còn trực tiếp nổ tung.
"Hí…"
Bạch Oanh Oanh thu tay lại,
Cô ấy nhìn đầy mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, có chút không biết phải làm sao.
Chu Trạch mới vừa dùng quy tắc ngầm thu được lễ vật từ trong tay thuộc hạ cũng sững sờ,
Lắc đầu,
Thở dài nói:
"Aiz, cô nàng phá của.""