"Ùng ục…Ùng ục…"
Chu Trạch nhớ rằng mình đã ngụp lặn trong nước không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc đó là Chu Trạch đang ở trong Địa ngục hoặc ở trong mơ, đặc biệt là khi gặp nữ Vô diện ở trong đầm nước.
Nhưng lần này, cảm giác rất biệt. Lần này, Chu Trạch cảm thấy rất khó thở, những lần anh bị kéo sâu xuống nước, anh rất rõ ràng, tính mạng của mình đang tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Nhưng bất kể thế nào, lần này Đường Thơ đã cố ý từ Thượng Hải đến đây để giúp mình, nếu như mặc kệ cô ấy đối mặt với sự sống và cái chết, như thế thật không có tính người.
Lúc đó, có vẻ bản thân mình cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng giống như lúc xảy ra đám cháy trong rạp chiếu phim ngày ấy, bản thân cũng không suy nghĩ quá nhiều liền trực tiếp lao vào đám cháy cứu người.
Điều quan trọng nhất chính là, tuy rằng đôi khi Đường Thơ thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhưng thân thể của cô ấy lại có một nhược điểm rất lớn, đó là khi quá chú ý, cô ấy sẽ lâm vào cảnh tự nhiên không biết nên đối phó thế nào, mà mình thì chí ít còn biết nên giải quyết thế nào.
"Ùng ục… ùng ục…"
Bong bóng khí không ngừng thoát ra từ miệng và mũi, không khí trong phổi càng lúc càng ít đi.
Nhưng thân thể bị tàn phá và chỉ còn nửa gương mặt kia vẫn liều chết để giữ chân Chu Trạch lại.
Những giây cỏ cũng không ngừng mọc ra để lấp đầy nửa gương mặt đã bị phá hủy.
Nửa khuôn mặt bên trái vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nửa khuôn mặt bên phải mang theo sắc xanh lục càng lúc càng rõ, trông vô cùng dữ tợn, phảng phất mang theo oán khí ngập trời, căn bản không giống xuất thân từ một người mà xuất thân từ một con quỷ.
Đối phương dường như rất hận vì Chu Trạch đã không để cho hắn ta bắt được Đương Thơ.
Nhưng, mục đích của hắn khi muốn bắt được Đường Thơ là gì?
"Phốc…"
Đối phương tiếp tục kéo Chu Trạch sâu xuống dưới nước. Thật ra cái giếng này cũng không quá sâu, từ miệng giếng xuống dưới đáy chỉ khoảng chừng mười mét. Nhưng ở dưới này, Chu Trạch thấy một cây cổ thụ, rễ cây không lớn như tưởng tượng của Chu Trạch, mà hoàn toàn ngược lại, rễ cây trông rất "thon thả" nhưng thoạt nhìn lại không chút tinh xảo, trông như gương mặt đang vặn vẹo.
Ở trên gương mặt này, Chu Trạch có thể dễ dàng nhìn thấy sự oán giận.
Loại cảm giác này rất khó để hình dung, giống như người nào đó đã ép người đàn ông khỏe mạnh uống một đống thuốc tráng dương, sau đó trói chặt tay chân anh ta lại rồi ép anh ta xem phim "người lớn", mỗi phút mỗi giây trôi qua đều như bị giày vò kịch liệt, huống chi kẻ trước mặt Chu Trạch đây đã từng bị giày vò trong một thời gian rất dài.
"Rầm!"
Chu Trạch bị đè ép đến bên cạnh rễ cây. Gương mặt trên rễ cây nhìn về phía Chu Trạch. Ngay từ đầu gương mặt đó lộ rõ sự phẫn nộ và khinh thường, nhưng dần dần lại xuất hiện thứ cảm xúc mới.
Khiếp sợ,
Sợ hãi.
Sợ hãi,
Sau đó là nghi hoặc,
Cuối cùng,
Biến thành một kẻ điên!
Xuyên kịch đã trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ bởi vẻ sống động của mình. Nhưng biểu lộ của gương mặt trên thân cây trông sống động hơn rất nhiều lần.
"Là…anh…."
Bên trong bộ rễ cây truyền ra tiếng nói, có trời mới biết được tại sao tiếng nói này có thể truyền đi trong nước như vậy. Không ngờ Chu Trạch có thể nghe thấy, chỉ có điều âm thanh không rõ ràng và hơn ồn ào.
Anh có nhận ra tôi không?
Chu Trạch nghĩ thầm.
Sau đó Chu Trạch cảm thấy có chút xấu hổ.
Thực sự rất xấu hổ.
Xem xem,
Người ta nhận ra mình,
Nhưng chính bản thân mình lại không biết mình là ai.
"Xì xì xì…"
Rễ cây bắt đầu chuyển động. Hiển nhiên, ngay từ đầu nó không nhận ra Chu Trạch nên mới lựa chọn bắt Đường Thơ. Về phần mục đích nó muốn bắt Đường Thơ là gì, Chu Trạch phần nào đã đoán ra, có lẽ nó muốn "chuyển ổ"!
Nó bị mắc kẹt ở đây,
Ngay cả khi nó đã khống chế được thân thể bị tàn phá kia nhưng vẫn không thể thoát ra. Cho nên, nhân cơ hội này nó muốn bắt Đường Thơ lại để tạo cơ hội thoát ra khỏi đây.
Nhưng hiện giờ, Chu Trạch có thể cảm nhận được rễ cây đang dần mất đi lý trí. Trong phần lớn các bộ phim hay tác phẩm văn học, Thụ Tinh đều có vẻ rất trầm ổn, căn bản là luôn lấy hình tượng già nua để gặp người khác, thế như Thụ Tinh ở trước mặt Chu Trạch lại rất hưng phấn, điên loạn.
"Chết…đi…"
Âm thanh kia lại truyền tới,
Mang theo một sự oán hận tột cùng!
Cùng lúc đó, thân thể kia lại càng điên cuồng xé toạt từng phần trên cơ thể của mình ra, hắn đã hạ quyết tâm rồi!
Cảm giác nguy hiểm kéo tới,
Trước đó đối phương muốn kéo Chu Trạch xuống nước, để anh chết đuối, tự sinh tự diệt,
Hiện tại, đối phương lại muốn tự mình hại chết mình, để trải nghiệm niềm vui của sự báo thù.
Mà Chu Trạch trước đó cũng đang chờ, anh muốn quan sát lâu thêm một chút, dù sao nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Chu Trạch sẽ không tiến vào trạng thái cương thi, anh không muốn lại phải trở về nằm ở nhà nửa tháng.
Nhưng lần này anh không còn lựa chọn nào khác, nhìn gương mặt của đối phương đã ghé sát vào mình, Chu Trạch há miệng ra, hai chiếc răng nanh nhanh chóng mọc dài, đồng thời cơ thể của anh cũng nhanh chóng rút nước đi trở nên khô quắt lại. Sâu trong ánh mắt Chu Trạch có một luồng khí đen bao phủ, khí chất cũng thay đổi, điên cuồng và tùy tiện!
"Ah!"
"Ah!"
Hai người đàn ông cũng nhau hé miệng và gào thét, phảng phất sự kích động trong tâm trí họ. Lúc này trông cả Chu Trạch và thân thể kia trông rất uy nghiêm.
Nếu hình ảnh được "ấn nút" tạm dừng ở đây, nếu bạn quan sát kỹ, thậm chí bạn có thể thấy hai người khi gào thét cũng có những điểm giống nhau đáng kinh ngạc.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Một loạt tiếng nổ liên tiếp từ phía dưới truyền đến,
Chu Trạch giống hệt như một con sói đang phát điên, anh đang liều mạng để xé rách cỗ thân thể không còn toàn vẹn ở trước mặt mình, có thể dễ dàng nhìn ra được, Chu Trạch đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Dù sao,
Thân thể trước mặt Chu Trạch cũng chỉ là một thân thể không còn nguyên vẹn, sớm đã không còn là đại sát tứ phương như tám mươi năm trước nữa. Bây giờ, hắn ta chỉ là một cái xác không hồn, hơn nữa là một cái xác đã tan nát, mà Chu Trạch lại còn từng tồn tại trong chính hắn ta!
Thân thể tàn phế bị đá văng, bỗng nhiên bốn phía có rất nhiều dây leo bao quanh, những dây leo nhỏ như sợi tóc bắt đầu cuốn chặt lấy cơ thể Chu Trạch.
"Rầm rầm!"
Cơ thể Chu Trạch run lên,
Gốc cây kia cũng run lên không ngừng,
Nhưng nó vẫn đang chế ngự được Chu Trạch.
Thân thể tàn phế vừa bị Chu Trạch đá bay ra ngoài đã nhanh chóng lao đến, hé miệng và cắn mạnh vào cổ Chu Trạch, cả người hắn ghé sát vào Chu Trạch, điên cuồng không gì sánh được.
"Chết…đi…"
Rễ cây hưng phấn run rẩy.
Tình huống này còn kích thích hơn việc được thoát khỏi nanh vuốt của Chu Trạch, nó nguyện lấy mình ra đánh đổi chỉ vì muốn giam giữ linh hồn của người kia!
Người kia,
Lúc trước đã tự lừa gạt mình,
Làm hại bản thân bỏ lỡ một cơ hội biến đổi, khiến bản thân chỉ có thể bị nhốt lại ở đây, trong một tấc vuông nhỏ này.
Loại oán hận này,
Cao hơn trời, sâu hơn biển!
"Số mệnh... Báo ứng..."
Đối phương cười gằn.
Thân thể Chu Trạch run rẩy dữ dội hơn, giống như anh đang nỗ lực phản kháng, nhưng không thể làm gì được vì thân thể của anh như đã bị một sợi xích lớn trói chặt.
Rễ cây đang dùng lực của mình,
Khống chế và đàn áp Chu Trạch.
Đây là lần đầu tiên Chu Trạch gặp phải tình huống bản thân bị chế áp như vậy kể từ sau khi mở ra được "vô song" đến nay. Phải biết rằng, trước kia những việc anh làm đều rất thuận lợi.
Tất nhiên, hiện tại Chu Trạch đã mất đi khả năng suy nghĩ và phán đoán, trong đầu anh hiện tại chỉ còn lại một loại cảm xúc "điên cuồng".
Sự bế tắc này kéo dài trong khoảng mười phút,
Rễ cây bắt đầu trở nên uể oải, rõ ràng nó đã bắt đầu kiệt sức, nhưng hơi thở của Chu Trạch càng lúc càng yếu hơn.
Lần trước ở trên núi Tướng Quân, bởi vì Chu Trạch đã tiến vào trạng thái cương thi trong một thời gian dài nên thân thể của anh đã yếu đến mức gần như tan vỡ. Cũng bởi vậy, thời gian cơ thể Chu Trạch tiến vào trạng thái cương thi thật sự rất ngắn, đơn giản là không duy trì quá lâu được.
Vị trí cổ của Chu Trạch ban đầu vốn rất nhiều cơ bắp nhưng lúc này số cơ bắp đó đã hoàn toàn bị co rát đi, mềm oặt. Răng nanh của thân thể tàn phế trực tiếp xé rách một miếng thịt trên cổ Chu Trạch.
"Phốc!"
Máu tươi bắt đầu tràn ngập ra,
Cổ của Chu Trạch bắt đầu nứt và tạo thành những mảng thịt loang lổ, trên cổ anh bây giờ chỉ còn xót lại một vài miếng thịt.
Ánh sáng xanh ánh ra từ con ngươi Chu Trạch dần mờ đi,
Sự phản kháng của anh cũng dần yếu hẳn,
Rễ cây càng thêm phần phấn khích, thậm chí nó còn để thân thể tàn phế rời khỏi cơ thể của Chu Trạch, thay vào đó là lấy dây leo của mình bám lên Chu Trạch.
Nó không thể di chuyển,
Thế nhưng nó muốn thưởng thức cảnh tượng kẻ thù của mình sắp chết.
Đây có thể là thời khắc khiến nó vui vẻ nhất!
Ngoại trừ vết thương lớn trên cổ, những phần khác trên cơ thể Chu Trạch cũng tràn đầy máu tươi.
Mỗi khi Chu Trạch tiến vào trạng thái cương thi, thân thể anh cũng đều không chịu được mà rạn nứt, da thịt bong tróc.
Lần này,
Cũng không ngoại lệ.
"Ha ha... Báo ứng... Số mệnh... Trời phạt..."
Mỗi lần rễ cây phát ra tiếng nói đều chỉ phát ra hai chữ, giờ này khắc này, nó đang không ngừng trút hết sự thù hận trong lòng mình trông có vẻ rất hả hê.
Đây là chuyện tuyệt vời tới cỡ nào chứ,
Tên đầu sỏ khiến nó bị giam giữ ở đây trong gần một thế kỷ, khiến nó không thể nào nhúc nhích được,
Thế mà sáu mươi năm sau lại tự giác đứng trước mặt mình,
Hơn nữ lại còn yếu hơn trước rất nhiều!
Đây chính là ý trời,
Ông trời thực sự có mắt!
Với tư cách từng là cơ hội để nó biến hóa, anh chàng kia đã bị bẫy quá thảm.
Thân thể bị tàn phá lơ lửng ở một bên, không nhúc nhích, thân thể của anh ta ngày xưa đã bị rễ cây khống chế, trở thành một người trung thành.
"Báo ứng… Số mệnh…Một giáp…"
Rễ cây cảm nhận được thân thể yếu ớt trước mặt mình, nó càng không ngừng quơ dây leo của mình, vừa múa vừa hát.
Nó muốn nhìn Chu Trạch,
Nhìn ở khoảng cách thật gần,
Nhìn xem anh chết,
Nhìn thật rõ ràng!
Vậy mà,
Đúng lúc này,
Đôi mắt đã bị mờ đi của Chu Trạch đột nhiên toát lên ánh sáng xanh lục chói lóa,
Trước đó,
Cổ của Chu Trạch đã bị thân thể không trọn vẹn kia cắn mất một tảng thịt lớn, hiện chỉ còn sót lại một chút da thịt ở trên cổ, nhưng lúc này, không ngờ nó có thể giúp anh dễ dàng quay đầu, trực tiếp đánh về phía rễ cây.
Hai chiếc răng nanh mạnh mẽ đâm vào gốc cây,
Lật ngược vỏ cây lên,
Chu Trạch hé miệng,
Hút ra ánh sáng màu xanh lục trong cây rồi chậm rãi nhai rồi nuốt lấy,
"Rốp rốp…"
Rất giòn!
Rễ cây và thân cây bắt đầu co quắp lại,
Nó không thể nào tin được những thứ đang diễn ra.
"Đợi ngươi… sáu mươi năm…vậy mà…"
Chu Trạch vừa nhai đồ vật trong miệng vừa khàn giọng nói chậm rãi:
"Còn có…
Sau sáu mươi năm…
Ngươi vẫn…
Thật dễ bị lừa!"