Mục lục
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A Nhạc Ca?" Người em họ sững sờ nhìn Chu Trạch cứ như vậy bóp nát ly thủy tinh, máu tươi từ lòng bàn tay Chu Trạch không ngừng mà nhỏ xuống, cả người liền cứng đờ mà sợ tới mức vô ý thức liên tục lùi về phía sau vài bước.

"A Nhạc Ca, tình hình kinh tế của anh thực sự rất tốt mà." Người em họ hiển nhiên là sợ, lúc nói chuyện có thể cảm nhận được sự sợ hãi đó trong ngữ điệu của hắn.

Bọn họ bây giờ như là những con châu chấu bị buộc chung một sợi dây, tuy chưa thể nói ai đe doạ ai, nhưng rõ ràng hắn định dựa vào người này để kiếm một chút tiền.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chu Trạch, liệu có phải Từ Lạc là chủ mưu?

Đúng vậy, Từ Lạc chính là chủ mưu?

Anh ta cũng là người tham gia, thậm chí còn là kẻ chủ mưu, chính vì thế tội danh của anh ta không nhẹ. Về phần tài xế lái xe tải kia gần như hắn chính là kẻ giết người.

Cho nên, bây giờ Chu Trạch không giám ép kẻ đang đòi tiền kia một cách quá mức.

Chu Trạch rốt cuộc cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao khi nhập hồn vào Từ Lạc, kiểm tra tài khoản của hắn thì trong tài khoản chỉ còn chút tiền. Cuối cùng anh cũng hiểu ra số tiền của Từ Lạc phần lớn đã rơi vào tay kẻ đang uy hiếp kia.

Rất vớ vẩn,

Rất buồn cười,

Kết quả là,

Nguyên nhân cái chết của anh là kết quả cho sự việc nực cười này.

Chu Trạch chán nản trở lại ghế ngồi, anh nhìn long bàn tay mình- nơi cấm đầy những mảnh vụn thủy tinh mà không hề thấy đau đớn. máu tươi từ vết thương không ngừng chảy.

Anh không đi cầm máu. Thực sự lúc này anh không cảm thấy đau,

Thậm chí, anh cảm thấy rất là thú vị.

Anh cảm thấy thật hài hước ngay cả khi phải chịu sự thật đầy phũ phàng. Có gì đó như sự châm chọc vậy?

Anh ta cảm thấy thật sự hèn nhát,

Rất không có khí chất,

Như một kẻ bỏ đi,

Thậm chí anh cảm thấy thật hèn mọn, hèn mọn đến mức đáng thương,

Dĩ nhiên kẻ anh đang mượn xác lại chính là chủ mưu của vụ giết người!

Trái đất thật tròn, quanh đi quẩn lại chỉ là một vòng luẩn quẩn.

Đúng vậy,

Có thể nói rằng, luật nhân quả là có thật!

Đúng vậy,

Có thể giải thích được luật nhân quả!

Đúng vậy,

Ông trời luôn có mắt, ai gieo nhân nào thì phải gặt quả nấy!

Nhưng đây là quan điểm của mọi người. Trong mắt mọi người, họ mong đợi được thấy một câu chuyện với "happy ending", với một kết thúc như truyện cổ tích là kẻ xấu sẽ bị trừng trị, người hiền sẽ được hưởng hạnh phúc.

Suy nghĩ này sẽ làm cho họ cảm thấy an toàn và thoải mái,

Để cho bọn họ ăn ngon với một ngày đầy đủ cơm ba bữa.

Nhưng mà,

Ai có thể trao trả lại cho anh cuộc sống ban đầu?

Chu Trạch hơi hơi địa cúi đầu xuống, thân thể của anh bắt đầu chậm rãi run rẩy,

Anh cảm thấy thật sự phẫn nộ, cảm giác phẫn nộ ấy nhanh chóng lan nhanh đến từng tế bào, từng thớ thịt,

Bác sỹ Chu,

Chủ nhiệm Chu,

Chính mình từ Cô Nhi Viện đi ra, phải tự mình tự lập, tự mình bước đi trên con đường đời rộng mênh mông này quả thực là không dễ dàng gì.

Anh không có nền tảng, anh tự dựa vào nỗ lực của bản thân để có thể đạt được chức vụ đó, vừa tuân thủ những tâm niệm về y đức của mình.

Phải tự chính mình dặn mình phải cẩn trọng,

Chiến đấu với chính bản thân của mình,

Chính mình rất vất vả mới đưa tên tuổi nổi tiếng trong giới y thuật,

Chính mình bỏ ra ít nhiều mồ hôi?

Khi anh nằm trên giường vào đêm khuya, anh đã thầm tự động viên chính mình không biết bao nhiêu lần,

Thậm chí, bao nhiêu lần lo sợ mà cắn đứt môi chảy máu trong vô thức!

Không,

Không có gì nữa cả,

Cũng vì như vậy mà bây giờ anh cảm thấy mình khốn kiếp như một kẻ bỏ đi

Chính vợ của kẻ chủ mưu giết anh đã phải lòng anh,

Chính vợ của kẻ đó đã ngủ cũng anh,

Anh ủy khuất,

Anh phẫn nộ,

Anh không cam lòng!

Anh ta không nghĩ lại tại sao mình vứt bỏ hết tôn nghiêm và đến làm con rể của nhà này,

Cũng không nghĩ lại tại sao anh ta bị khắp nơi xem thường,

Không nghĩ lại nữa,

Không!

Chu Trạch tức giận chính bản thân mình!

Nếu bản thân thực sự có bất kỳ mối quan hệ không rõ ràng, bạn sẽ quên nó,

Nhưng lúc đó, mình căn bản đã sớm quên mất từng gặp qua thực tập sinh Tiểu Manh muội!

Chính mình căn bản không biết gì hết,

Nhưng ngay trên con đường ấy, chính anh đã tự mình mua bánh ngọt cùng những món quà nhỏ xinh để chuẩn bị mừng ngày tết thiếu nhi cùng các em nhỏ ở Cô Nhi Viện,

Người tài xế lái xe tải đã nhận tiền,

Trực tiếp giẫm mạnh chân ga,

Trực tiếp đâm thẳng vào xe mình khiến mình phải kết thúc cuộc sống!

"A, Nhạc Ca, cái kia, tôi đi trước, anh hãy để ý đến sức khoẻ."

Người em họ sợ hãi đến mức dường như không muốn ở nơi này thêm nữa, hắn quay người đẩy cửa tiệm sách để rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Hắn không ngờ "Nhạc Ca" của hắn bình thường hiền như cục đất lại kích động đến mức như thế. Dù gì hắn cũng cảm thấy vô cùng bang hoàng!

"Tôi muốn giết chết tên kia, giết chết hắn! cầm tiền đến, giết chết hắn, giết chết hắn a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Người em họ nửa năm trước còn đến xin tiền mình nói những lời vặn vẹo khó nghe,

Từ Lạc- người từng bị mình chê cười là nhu nhược, cam tâm đi ở rể, sống một cuộc sống đầy sự miệt thị ở nhà vợ lại chính là kẻ chủ mưu giết mình.

Vào buổi tối hôm đó,

Đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của anh về con người Từ Lạc.

Nhìn bóng lưng của người em họ xa dần, móng tay của Chu Trạch bỗng chốc dài ra, đen xám lạ.i

Suy nghĩ về sự chết choc không ngừng lan đến từng đầu ngón tay

Mắt Chu Trạch đã trờ nên đỏ ngầu từ lúc nào, không ngừng ánh lên những tia giận dữ ghê người.

Đây là kẻ thù của anh,

Một trong những kẻ chủ mưu trong vụ giết hại đầy tàn nhẫn,

Anh muốn "người anh em" vô nhân tính đó phải vĩnh viễn ở dưới địa ngục,

Anh muốn cho quỷ dữ hút máu người này đến mức thân thể khô cằn, giày vò người này cho đến chết,

Nhưng, kẻ thủ ác vẫn cứ bước đi ngày càng xa,

Mà Chu Trạch, từ đầu đến cuối,

Cũng không có một chút động tĩnh.

Thậm chí một tiếng hô "Đứng lại" cũng không có. Bao quanh Chu Trạch là sự yên lặng lạ kỳ.

Lý trí,

Cái lý trí chết tiệt này,

Con người trở nên tuyệt vọng có thể chính vì cái lý trí khó hiểu của bản thân,

Chu Trạch biết rõ ràng mình không thể giết hắn.

Ngay cả khi anh không quan tâm đến danh tính của mình là một con ma và việc giết kẻ kia như một hành động để báo thù.

Có thể nếu giết hắn đi,

Liệu cái người lái xe trong tù kia có biết được sự việc này, liệu hắn có cảm thấy ăn năn hay không,

Và bản thân mình sau khi làm việc đó, dưới tư cách là Từ Lạc có cảm thấy chính mình là người giết người để bịt miệng hay không?

Như vậy, chẳng lẽ "người anh em họ" kia chết rồi chảng lẽ lại để người lái xa sống tiếp,

Suy cho cùng, người lái xe mới chính là kẻ giết người thực sự,

Hắn là cái tên chết tiệt gây ra vụ tai nạn ở chỗ cột đèn giao thông!

Người em họ đáng chết,

Người tài xế kia càng đáng chết gấp tram nghìn lần!

Nhưng nếu hai người kia chết đi, mặc dù dùng mọi cách để che dấu hiện trường vụ án,

Nhưng cảnh sát nhất định sẽ phát hiện ra điều kỵ lạ,

Đến một lúc sau sự thật có thể sẽ được phơi bày!

Kỳ thật,

Sự tình mấu chốt của vụ việc là chính Từ Lạc đưa tiền để thuê kẻ giết người!

Hắn mới thật sự là chủ mưu!

Nếu như muốn báo thù, giết đi bọn họ, chẳng khác nào là bại lộ chính mình.

Như vậy chẳng khác gì hủy hoại chính bản thân mình,

Chẳng lẽ nói,

Vì muốn hồi sinh mà bản thân đã thật vất vả để có được viên thuốc Hoàn Hồn?

Hủy diệt chính mình,

Chính là hủy diệt chính cơ hội sống tiếp,

Chu Trạch nằng nề nắm tay đấm thật mạnh vào nền đất.

"rầm"

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng trước mặt,

Chu Trạch thân thể lảo đảo, cả người lui về phía sau vài bước, bất lực thả người dựa vào bức tường mà từ từ ngồi xuống,

Máu tươi lại không ngường tuôn ra,

Tay kia vô thức cào mạnh vào nền gạch lạnh toát.

Chu Trạch thực sự rất phẫn nộ,

Nhưng lại không có cách nào để trút giận cả,

Đây,

Đây là cuộc sống của mọt con chuột trốn chui trốn lủi,

Anh cả thấy cuộc đời này sao thậm tệ với anh đến vậy

Sao anh lại nhập hồn vào kẻ chủ mưu giết anh, quả thực đây là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.

Trước khi chết đi, anh đã cứu được rất nhiều người, giúp rất nhiều người. Bất công!

Mắt của Chu Trạch ầng ậc nước, bất giác hai hang nước mắt chảy dài

Mỗi người đều có những thời điểm bản thân cảm thấy yếu ớt nhất-chính anh đnag rơi vào trạng thái tồi tệ này. Bây giờ việc anh có thể làm duy nhất là dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang lã chã rơi.

Mỗi người ai cũng có một lúc nào đó oán trách ông trời sao lại bất công với mình đến thế. Vào thời điểm đó, không phải ai cũng có được "cái đầu lạnh" như một con robot để luôn có thể bình tĩnh phân tích từng tình huống bản thân gặp phải.

Kiếp trước, anh nghĩ rằng mình không làm gì để mất lòng ai cả. Nhiều bệnh nhân đã được cứu sống dưới sự cứu giúp của anh.

Dù đứng trước bao nhiêu cám dỗ của cuộc đời nhưng anh vẫn quyết tâm giữ vững tâm niệm về y đức đầy tốt đẹp của mình, không vì danh lợi mà làm những việc thất đức. Anh- dựa vào chính sự nhiệt huyết và tài năng của mình để có được chỗ đứng trong xã hội và xứng đáng với bản thân.

Anh thu mình vào một góc của cửu hàng,

Đêm đó Chu Trạch thiêu một xấp giày tiền âm phú, coi như cho chính bản thân mình.

Chính như theo lời Oanh Oanh nói, tiền âm phủ tương đương với âm đức.

Chu Trạch tự nhiên cười nhạt,

Có lẽ là bởi vì đời trước ông trời nhìn chính mình tích đức quá nhiều, cho nên đời này cho mình bồi thường.

Ông trời để mình có thể sống lại một lần nữa, để mình có được một cô vợ đẹp, một quầy bán sách và hơn nữa có được một cuộc sống êm đềm mà kiếp trước mình chưa có được,

Để mình khi đi từ trong Địa ngục ra, khi hồn phách đã sắp tiêu tan,

Lại bắt gặp ngay người mà mình có thể mượn xác.

Để ình có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, để làm tiếp những việc và ước vọng đang còn giang dở.

Để cho anh chàng Từ Lạc này chết, như là quả báo cho việc làm của hắn.

Nhưng…sao ông trời lại không hỏi Chu Trạch có muốn hay không?

Thậm chí cả,

Khiến cho mình bây giờ,

Ngay đến cả việc báo thù cũng không thực hiện được!

Cái tên khốn lúc trước đến đòi, dù anh biết hắn là một trong những kẻ tham gia việc giết mình nhưng cũng không tài nao làm gì được,

Bản thân chỉ có thể chán nản ngồi im một chỗ,

Không hề nhúc nhích!

Dưới ánh nắng chiều le lói,

Tại góc phòng chỗ anh ngồi,

Hơi lạnh như đnag bao trùm,

Cuối cùng chỉ sót lại một vài hơi ấm.

"Tôi vừa pha được một loại nước ô mai mới, anh có muốn nếm thử không? Tôi mong anh sẽ góp ý để tôi có thể cải tiến được loại nước ô mai này nhé?" Hứa Thanh Lãng bưng một chén nước ô mai đẩy cửa bước vào.

Khi thấy Chu Trạch ngồi bất động ở góc phòng với bàn tay lênh láng máu, Hứa Thanh Lãng mặt đầy sửng sốt, tức tốc bưng chén nước lại gần Chu Trạch và ngồi xụp xuống.

"Ngươi làm sao vậy?" Hứa Thanh lãng hỏi.

"Tại vì sao... như thế này thật không công bằng... Không... cái chết của tôi thật sự không công bằng."

Chu Trạch thì thào tự nói.

Hứa Thanh Lãng trầm mặc, hắn không biết Chu Trạch đã gặp pahir chuyện gì. Từ trước tới nay, Chu Trạch trong mắt Hứa Thanh Lãng là một người điềm đạm và đầy tâm sự.

Thậm chí khi đã tiếp xúc nhiều, Chu Trạch cũng chỉ thỉnh thoàng vui đùa. Anh gần như xa lánh với mọi người xung quanh, tự mình sống trong một vòng tròng vô hình mà anh tự tạo ra để tách biệt với mọi người.

Chu Trạch lúc này, để cho Hứa Thanh Lãng nhớ lại cảnh tượng ngày mà Tiểu La Lỵ dẫn vong hồn của cha mẹ mình đi.

Hắn oán trách cuộc đời đầy sự bất công,

Bởi vì bên cạnh Chu Trạch cũng là một con quỷ,

Nhưng Tiểu La Lỵ lại bỏ sự hiện diện của Hứa Thanh Lãng, bình thản cướp đi vong hồn của cha mẹ anh.

Hứa Thanh lãng thở dài một hơi,

Đưa tay ông bờ vai Chu Trạch, để cho Chu Trạch dựa vào lồng ngực của anh, đồng thời cũng nói thêm:

"Người anh em, tuy tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tâm trạng của anh bây giờ, tôi hiểu được.

Đến cả trâu bò gặp chuyện cũng biết buồn"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK