Hứa Thanh Lãng im lặng,
Lão đạo im lặng,
Deadpool vốn là một người im lặng bây giờ lại tiếp tục im lặng.
Là một thuộc hạ, là một nhân viên, khi thấy ông chủ của mình bị đả kích nghiêm trọng như vậy ngoài im lặng ra thì có thể làm gì nữa?
"Phạch!"
Chu Trạch bật lửa, châm một điếu thuốc, hút và chậm rãi phun ra một vòng khói.
Những lời bà lão nói lúc nãy rất giống với suy đoán của Chu Trạch, nhưng, nếu nói những lời nói ấy không đâm thẳng vào lòng tự tôn của Chu Trạch thì cũng không phải.
Ông chủ Chu còn chưa bao giờ bị ai xúc phạm.
Chẳng qua bà cụ vữa nãy câu trước câu sau đều nhắc đến nhà Thanh, nhà Thanh, cậy già cả lên mặt hùng hổ dọa người, thực sự khiến người ta khó chịu.
Nơi này là hiệu sách đêm khuya,
Dù sao mình cũng là chủ ở đây,
Dùng những từ những phổ biến nơi, đây chính là địa bàn của Chu Trạch, hay hang ổ của anh.
Cường long cũng không dám xâm phạm địa bàn của rắn!
"Nói đủ chưa?" Chu Trạch nói lớn.
"Thế nào? Tức giận rồi sao?" Lão bà phô ra khuôn mặt như đã lường trước được mọi chuyện của mình.
"Ừm." Chu Trạch thừa nhận.
"Giao hoa Bỉ ngạn cho tôi, sau đó làm rõ chuyện này, cụ thể xử lý như thế nào còn chờ biểu hiện của cậu."
Bà cụ ngồi xuống,
Thậm chí bà ta còn cầm lấy gói thuốc trên tay Chu Trạch và tự châm một điếu cho mình.
Cử chỉ kia,
Thần thái kia,
Rất giống với những cô gái làm trong vũ trường ở Thượng Hải.
"Haha."
Chu Trạch chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn, nói:
"Bà đưa tiền trước rồi hãy đi."
"Cái gì?"
Bà lão khẽ nhíu mày, giống như là không hiểu ý của Chu Trạch.
"Ở chỗ của tôi, trước khi tiễn quỷ xuống Âm phủ đều cho họ ăn một bữa cơm, sau đó, họ sẽ để lại cho chúng tôi một chút tiền.
Bà ở đây được uống rượu lại còn được ăn thịt, tính ra cũng đã sang trọng nhất rồi, vì thế ít nhất cũng phải trả chúy tiền chứ?"
Bà lão nheo mắt lại,
Bàn tay gầy guộc vỗ mạnh trên mặt bàn, quát lớn:
"Cậu biết tôi là ai không mà dám nói thế?"
"Đã ăn thì phải trả tiền, đó là chuyện đương nhiên."
Chu Trạch ngẩng đầu, chậm rãi nói.
"Haha, nếu như tôi không trả thì sao?" Bà lão nghiêm nghị trả lời.
Trước đây và không biểu lộ danh tính của mình, chẳng sao cả.
Hiện tại bà lão đã biểu lộ rõ thân phận, không ngờ Chu Trạch lại càng thêm lãnh đạm hơn trước, khiến bà không chịu được!
Giống hệt như một hoàng đế cải trang để đi vi hành vậy, khi người khác chưa biết thân phận thực của hoàng đế mà đùa giỡn thì không sao cả, nhưng một khi hoàng đế đã mặc long bào lên người, nếu người khác còn không biết nặng nhẹ, vậy thì sẽ phải chịu kết cục xứng đáng.
"Không trả?"
Chu Trạch nhìn về phía lão đạo đang ngồi ở phía trước, nói:
"Dẹp bà ta đi."
Lão đạo run một cái,
Trời ơi,
"Dẹp bà ấy?"
Ông chủ,
Nếu tôi chết thì sao? Tôi phải làm sao đây?
Lão đạo còn do dự, mẹ nó, đổi lại là người khác thì chắc chắn người đó cũng đang do dự.
Trừ khi người đó có thể chắc chắn bản thân mình trường sinh bất lão, ngay cả khi trường sinh thì cũng không thể tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Trạch,
Lão đạo biết hôm nay nếu không tuân theo mệnh lệnh, có thể bản thân lão sẽ không còn đợi được đến ngày bản thân tự chết đi, ông chủ sẽ lập tức đưa mình xuống Địa ngục.
"Bốp!"
Lão đạo giơ tay lên,
Hướng về phía cánh tay của bà lão,
Nhẹ nhàng vỗ một cái.
Lực của lão đạo,
Thay vì nói là đang đánh người,
Càng giống như hai vợ chồng mặn nồng liếc mắt đưa tình cho nhau hơn.
Đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người.
Chu Trạch nhẹ nhàng đưa tay sờ lên đầu của mình, sau đó nhẹ nhàng phất tay,
Đóng cửa,
Cho Oanh Oanh làm lượt tiếp theo.
Dù sao Oanh Oanh cũng là cương thi chính thống,
Cho dù cô ấy chết đi cũng không vào luân hồi, là trực tiếp tiêu tán, cũng không xuống Địa ngục và đi qua Hoàng Tuyền, cho nên, cô ấy không sợ kiếp sau sẽ bị tính nợ.
Hơn nữa, Oanh Oanh lại có một loại phục tùng tự nhiên với Chu Trạch.
Quả nhiên,
Oanh Oanh không có để Chu Trạch thất vọng,
Trực tiếp đi thẳng đến.
"Bà dám mắng ông chủ nhà tôi là chó?" Oanh Oanh chống nạnh nhìn bà lão.
"Haha, cậu ta chính là một con chó, thật ra, cô gái à, huyết thống của cô thuần khiết hơn cậu ta, cậu ta chỉ xé da hổ làm áo khoác ngoài thôi, người đáng kiêu ngạo vốn không phải là cậu ta."
Chu Trạch hít một hơi thật sâu,
Anh có chút do dự,
Cũng có chút mê man,
Không phải bởi lời nói của bà cụ,
Mà là bởi vì Bạch Oanh Oanh.
Đúng vậy, Oanh Oanh vốn rất nghe lời mình, nhưng cô ấy nghe lười là bởi vì cô nghe thấy được hơi thở của cương thi ở cấp cao hơn từ trên người của mình, cô nghĩ huyết thống của mình cao hơn huyết thống của cô ấy, từ đó mới khiến cô ấy nghe lời mình đến như vậy, từ một nữ cương thi lạnh lùng biến thành một cô bé thích nũng nịu.
Hiện tại,
Cô ấy đã biết cấp bậc thực sự của mình,
Liệu cô còn tiếp tục nghe lời nữa không?
Thậm chí, nếu ý thức bên trong Oanh Oanh bùng lên,
Liệu Bạch Oanh Oanh có hay không chiến đấu lại mình, trực tiếp tấn công mình?
Ông chủ Chu hiện tại có chút trống rỗng,
Đột nhiên, anh cảm thấy, bản thân mình không có lấy một đồng vốn nào.
Trước kia, anh cảm thấy nếu mình mặc một bộ đồ max level là đã có thể chạy nhảy khắp nơi,
Nhưng hiện tại anh lại phát hiện, trang bị trên người của anh vốn là của người khác, mà người đá lại chỉ cho anh mượn, thậm chí có thế anh chỉ là người được chọn ra để người đó kiểm tra trang bị.
Hoảng sợ,
Không thể không sợ,
Cá ướp muối đang hoảng sợ.
"Bốp!"
Bạch Oanh Oanh lao đến, tát bà lão mạnh đến mức bà ấy bay ra và đâm vào tường.
Cô ấy thực sự không hề lưu tình!
Bà lão sau khi bị đánh, không ngờ khóe mệnh chỉ chảy một chút máu, da cũng chỉ trầy một chút.
"Cô!!!!"
Bà lão tức giận đưa tay chỉ Oanh Oanh,
"Cô làm càn! Thứ cương thi ô uế, thế mà lại dám làm càn, cô không vào vòng luân hồi được đâu…"
"Bốp bốp!!!"
Bạch Oanh Oanh trực tiếp túm lấy cổ bà lão,
Nhấc bà ta lên,
"Cô…" Bà cụ muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.
"Dám mắng ông chủ của tôi!"
Oanh Oanh hóa thành một người lực lưỡng, nhấc thẳng bà ta lên,
Nắm lấy cổ bà lão,
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Không ngừng điên cuồng nện thẳng vào tường!
Một cái,
Hai cái,
Ba cái,
Bốn cái…
Nện liên tục, nên không ngừng!
Đoán chừng của hàng bên cạnh còn sẽ nghĩ hiệu sách đang lắp lên tường thiết bị gì đó.
Lão đạo nhìn thấy cảnh này lập tức hít một hơi thật sâu,
Hứa Thanh Lãng thấy cảnh này thì im lặng không nói gì,
Con khỉ nhỏ thì những hạt đậu phộng trên móng vuốt đã rơi xuống đất,
Ngay cả Deadpool đang dựa vào vách tường không nhúc nhích, người cũng không ngừng lắc lư theo từng nhịp của bức tường đang rung lên.
Chu Trạch ở bên cạnh tiếp tục hút thuốc,
Đánh thật dữ dằn!
Cuối cùng,
Không biết sau bao nhiêu cú đấm,
Bạch Oanh Oanh ném bà lão xuống đất.
Bà lão bị đập vào tường đến mức mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bời, hàm răng cũng rơi đi không biết bao nhiêu chiếc răng.
Nhưng rõ ràng bà ta còn chưa chết!
"Các người… Các người… Các người dám làm như vậy… Dám đối với tôi như vậy… Các người đừng chết… Các người đừng chết…"
Lão đạo ngồi bên cạnh không ngừng xua tay,
Ra hiệu chuyện này không có liên quan gì đến mình.
Bởi vì trong hiệu sách,
Bạch Oanh Oanh cùng ông chủ sẽ không chết, Hứa Thanh Lãng thì còn trẻ, tính đi tính lại thì chỉ có lão đạo chết sớm nhất.
Chu Trạch vứt điếu thuốc lá, run rẩy đứng lên rồi chậm rãi bước đến chỗ bà lão và ngồi xổm xuống.
Oanh Oanh đứng ở bên cạnh anh, không hề đáng sợ như khi "đập bao cát" vừa rồi. Trái lại khi Chu Trạch tới gần, mắt cô còn ngân ngấn nước, giống như là đang khóc.
Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn về phía Oanh Oanh, hỏi:
"Khóc cái gì?"
"Bà ta nói xấu ông chủ, tôi cực kỳ tức giận."
"Những lời bà ta nói không có sai, nên không có gì phải giận cả."
Chu Trạch an ủi.
Những lời bà lão nói,
Dù sao cũng là sự thật.
"Không phải, bà ta nói không đúng,
Ông chủ chính là ông chủ, không phải chó giữ nhà, ông chủ chính là ông chủ.
Ở trong mắt tôi, anh chính là ông chủ của tôi, không phải thứ đang ở trong thân thể của anh.
Vật kia thật là làm người khác sợ, Oanh Oanh không thích."
"Haha."
Chu Trạch cười rất vui vẻ.
Sau đó, Chu Trạch vươn tay ra, móng tay anh đã mọc dài, anh nhanh chóng chộp thẳng vào đầu bà lão, hung hăng nhấc lên.
Bà là con gián, đánh cũng không chết,
Vậy thì tôi sẽ rút cạn linh hồn bà!
Linh hồn của bà cụ thực sự đã bị Chu Trạch rút ra,
Nhưng vẻ bề ngoài của bà cụ đã thay đổi.
Vẫn là dáng dấp của một bà cụ,
Thế nhưng giờ bà ta đã đội một chiếc mũ dài màu đen, vành mũ không ngừng kéo dài xuống, chạm đến cả mặt đất, trên mặt không những còn có rất nhiều thủ thế, chứng tỏ bà cụ này không phải là một con quỷ bình thường.
"Trận pháp kia không phải do bà bố trí mới đúng, hoa Bỉ ngạn không phải do bà trồng."
Chu Trạch phân tích:
"Ngoại trừ chuyện giởi chịu đòn ra thì bà cũng không còn có bản lĩnh nào nữa. Cho nên bà là người từ Địa ngục đến đây, cố ý điều tra chuyện này?"
"Biết ta là từ Địa ngục tới, còn giám đối xử với ta như vậy?" Bà cụ giận dữ nói.
"Bà đúng là con cá lớn, mà điểm tích lũy của tôi từ lâu lắm rồi cũng chưa tăng.
Ngoài ra,
Tôi còn nghe nói dưới Địa ngục kẻ hầu thực sự không thiếu, thiếu bà cũng chỉ như nhạn nhổ lông mà thôi. Bà tới chỗ tôi ăn một bữa ngon lành, sau đó tôi tống bà xuống dưới, không chỉ nhận được công trạng, tôi còn nhân được không tiền âm phủ."
"Anh dám!"
Bà cụ có chút luống cuống,
Muốn đạt được cấp bậc như bà cụ hiện giờ cũng không phải là dễ dàng gì, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ mà bị hạ cấp ngay, kết cục của bà ta sẽ rất khó coi!
Chu Trạch gật gật đầu, xem như mình đã đoán đúng.
Ngay sau đó,
Chu Trạch lấy điện thoại ra, ấn mở Wechat, gọi video cho tiểu Louli.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh,
Trên màn hình hiện ra cô đang mặc váy Lâm Khả và nằm trên giường.
"Cô biết bà ta không?"
Chu Trạch đưa di động ra quay bà lão.
"Bà ta… Bà ta là người gác đêm ở cầu Nại Hà, sao bà ta lại xuất hiện ở đây?
Đến điều tra về chuyện hoa Bỉ ngạn sao?
A,
Vì sao linh hồn của bà ta lại xuất ra,
Ai làm!
Là anh sao?"
Chu Trạch gật đầu.
"Chu Trạch, anh đã gây họa rồi, nếu để bà ta quay về rồi kể lại việc anh đã làm, đến lúc đó cầu Nại Hà sẽ đến Âm Ti tố cáo anh, đừng nói hiện tại anh chỉ là quỷ sai, cho dù anh là tuần kiểm cũng không thể gánh nổi hậu quả!"
"Tôi hiểu ý của cô." Chu Trạch bừng tỉnh. "Ý cô là không thể đưa bà ta xuống dưới Địa ngục mà hãy tiêu diệt bà ta luôn ở đây?"
"..." Lâm Khả.
Lâm Khả: ***#¥%¥
Vừa dứt lời,
Chu Trạch bắt đầu điên cuồng dùng móng tay đâm thủng kinh hồn của bà lão,
Giống như anh đang phát điên!
Ai bảo bà nói tôi là chó giữ nhà,
Ai bảo bà nói tôi không đáng một đồng,
Ai cho bà ra oai ở trước mặt tôi!
Hôm nay tôi sẽ cho bà hiểu ra,
Dù là chó,
Lúc nóng nảy,
Cũng sẽ biết cắn người!
Linh hồn của bà lão kêu gào một cách thảm thiết,
Sau cùng linh hồn ấy đã bị Chu Trạch xé nát thành công,
Bốn phía,
Hiện lên vô số khói bụi mờ mịt,
Kết thúc rồi,
Đã kết thúc thật rồi.
Chu Trạch nhếch mép cười,
Nhắm mắt lại,
Trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất.
Không biết vì sao,
Tại thời khắc này,
Anh bỗng tìm lại được cảm giác ngồi một mình ở sân sau của cô nhi viện lúc anh còn bé.