Mục lục
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Waveliterature Vietnam

Lửa trại,

Chậm rãi bị đốt lên,

Không có hình tượng nào giống TV trong chốc lát phóng lên tận trời, mà là chậm rãi bắt đầu thiêu đốt.

Thôi lão đầu ôm bà già máu me khắp người nằm trên đống lửa, bà già một mực giãy giụa, bà ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi, cũng biết lửa sẽ tạo thành thương tổn đối với bà ta, thế nhưng thôi lão đầu lại an ủi bà ta như bạn trai đang an ủi cô bạn gái nhỏ của mình, không ngừng vỗ bờ vai của bà ta, ngân nga 1 ca khúc cho bà ta nghe, nói với bà ta những lời an ủi tri kỷ.

Bé gãi cũng nằm ở bên cạnh, nhưng cô bé là quỷ, cô bé không sợ lửa, cô bé không biết tại sao mình lại phải nằm ở chỗ này, cũng không hiểu vì sao ông nội và mẹ lại muốn nằm ở chỗ này.

Ông nội nói mẹ nằm ở chỗ này,

Mẹ liền nằm ở chỗ này.

Người châm lửa chính là Chu Trạch, Thôi lão đầu đã làm theo ước định, sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ an ủi bà già cùng nhau lên "hình phạt thiêu sống".

Tất cả tình yêu dị tính đều nên bị thiêu chết,

Nhưng đối với những tình yêu dị tính, cho dù bọn họ đang nằm trên đống lửa đỏ rực, vẫn không ngừng rải thức ăn cho chó.

Đã vượt qua cấp bậc tuổi tác,

Thậm chí có thể nói là đã vượt qua giới hạn khoảng cách của sinh vật,

Tình yêu người quỷ dang dở phiên bản Phương Đông.

"Đây là tình yêu sao?"

Hứa Thanh Lãng cảm thán nói.

Mọi người luôn luôn cảm thán đối với những sự vật sự việc vượt quá dự liệu của bản thân mình,

Tỷ như một câu chuyện tình yêu cảm động.

Bởi vì đối với đại đa số, vợ chồng chỉ là chim cùng rừng, có thể ở cùng nhau đến chết cũng không đổi, thật sự là số ít bên trong số ít.

Phần lớn lời thề non hẹn biển,

Chỉ có thể đảm bảo khi đôi nam nữ ấy thề nguyện, lời thề đó đúng là lời thật lòng,

Thế nhưng theo thời gian không ngừng trôi qua, có thể thực hiện lời hứa và chí nguyện to lớn này hay không, cũng không cần quá tích cực, cho dù muốn tích cực cũng không thể tích cực nổi.

"Thừa dịp lửa còn chưa cháy sạch, cậu còn có thể kịp đi lên quay clip lại, phát lên weibo hoặc chia sẻ trong vòng bạn bè, tiêu đề có thể là:

"Thật vui vẻ ah, đêm nay tôi có thể chứng kiến tình yêu chân chính!"

Hặc là:

"Không biết lúc nào tôi mới có thể tìm được một người đàn ông thâm tình với tôi như thế?"

Hứa Thanh Lãng không để ý lời châm chọc của Chu Trạch, nhưng vẫn đáp lời"

"Tôi thật bất ngờ, không ngờ anh lại có thể thực sự thỏa hiệp."

"Không Thỏa hiệp thì tôi có thể làm gì đây?"Chu Trạch lắc đầu, tiếp tục nói:"Nếu như thỏa hiệp có thể đổi lấy kết cục tốt nhất, tôi nguyện ý thỏa hiệp.

"kết cục tốt nhất?"

"Đây là kết cục tốt nhất, đối với mọi người, đều đã có một câu trả lời."Chu Trạch trả lời.

"Trả lời?"

"Tôn Khắc Vượng giết mẹ mình, tội ác tày trời, nhưng bà già ấy cũng đã giết không ít người tội không đáng chết, nếu như kết cục cuối cùng là bọn họ đều chết hết, chí ít cũng không có người nào cảm thấy không phục, không phải sao?"

"Logic của anh….."

" Tôi cũng không phải phán quan, cũng không phải cảnh sát, chức trách của tôi chỉ là khiến bà già đã biến thành cương thi này bị thiêu hủy, có thể giải quyết xong bà ta, đỡ khiến bà tay chạy ra ngoài gây chuyện mang thêm phiền phúc tới cho tôi, tôi thấy kết cục này đã là kết cục viên mãn nhất rồi."

Lửa bắt đầu cháy lớn hơn,

Dần dần nuốt chửng cả Thôi lão đầu và bà già kia,

Bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, cũng có bóng người đang giãy giụa, khiến anh rất khó phân rõ rốt cuộc là Thôi lão đầu đang kêu la hay bà già đang kêu la.

"Nhưng người vợ cùng đứa con trai kia thực sự không đáng chết." Hứa Thanh Lãng cảm thán nói:"Có lẽ đây mới là tiếc nuối lớn nhất."

Một hồi báo thù,

Một hồi nhân quả tuần hoàn,

Bởi vì liên lụy đến người xa lạ,

Cho nên luôn khiến người ta cảm thấy không viên mãn nữa.

Giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật bị dính vết bẩn, cũng giống như hiện nay, trên không ít danh họa tác phẩm xuất sắc được lưu truyền hậu thế, có lời bình do hoàng đế Càn Long để lại, hơi sát phong cảnh.

Mọi người luôn kỳ vọng anh hùng chính là người từ phẩm cách cá nhân sinh hoạt cá nhân đều phải trong sạch tuyệt đối, nhưng sự thực thường không như thế;

Martin Luther King một đường diễn thuyết, một đường chơi gái, thậm chí còn chơi đùa song phi,

Cũng không ảnh hưởng đến chuyện bài diễn thuyết của ông ta được đưa vào sách giáo khoa.

Chu Trạch rõ ràng, loại tâm tính này của Hứa Thanh Lãng thuần túy chỉ là tâm tính ăn dưa, luôn nghĩ tiết mục trên đài có thể biểu diễn một cách hoàn hảo nhất.

"Có cần tôi làm một tràng pháp sự cho hai mẹ con kia không?" Hứa Thanh Lãng nói.

"không cần thiết."

"Nhưng nói cho cùng người ta cũng chết một cách rất đáng thương.""

"Có thể khi bà ta còn sống, phát hiện mình mang thai nhưng không dám nói với con trai, chỉ nói với cháu trai hoặc con dâu, sau đó bọn họ đi mật báo."

"Anh đã hỏi rồi à?"

"Không hỏi."

"Vậy anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

"Đây không phải vì tôi thấy cậu khó chịu trong lòng sao."

Lửa bắt đầu chậm rãi dập tắt, Chu Trạch không nói nhảm với Hứa Thanh Lãng nữa, anh đi lên trước kiểm tra một chút, cát bụi trở về với cát bụi, cả đời Thôi lão đầu sống với mắt Âm dương, kết quả lại lâm vào một kết cục như vậy, không thể không khiến người ta cảm thấy có chút thổn thức.

Bé gái đứng trên tro tàn, vẫn mờ mịt nhìn Chu Trạch như trước.

"Đến đây, chú đưa cháu tới nơi cháu nên đi, tới tìm cha….ông cháu và mẹ."

Nói xong,

Chu Trạch mở cửa địa ngục ra.

Cho dù thị phi thế nào, không quản đúng sai,

Hết thảy đều nên vẽ lên một dấu chấm tròn mới đúng.

Bé gái có chút mờ mịt đi về phía địa ngục, chờ đợi cô bé chính là một khởi đầu mới.

Mọi người thường cho rằng quỷ sai là chung kết của hết thảy, vậy mà, thật ra bọn họ cũng chỉ được coi là khúc nhạc dạo cho một khởi đầu mới.

"Chú, ông nội nói, mộc đôn phía dưới bếp lò có một quyển nhật ký của ông ấy, nếu chú muốn có thể tới đó lấy."

"Được" Chu Trạch cười cười ra hiệu với cô bé đi vào.

"Chú, ông nội còn nói, vốn dĩ mẹ sẽ không như vậy, ông ấy nói, là vì tiếng tiêu."

Sau khi bé gái nói xong câu đó, lại đi vào địa ngục.

Hai tay Chu Trạch vỗ vỗ, cửa địa ngục biến mất, anh lại xoay người về phía Hứa Thanh Lãng.

"Cô bé vừa nói gì, tiếng tiêu?"

Phù phù....."

Hứa Thanh Lãng không trả lời,

Mà trực tiếp hôn mê ngã trên mặt đất.

"Này, lão Hứa?"

Chu Trạch lập tức đi tới phía trước, phát hiện Hứa Thanh Lãng đang nằm dưới đất, sắc mặt tái xanh, môi chậm rãi nhô lên.

Đưa tay mở môi Hứa Thanh Lãng ra,

Chu Trạch nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ, sơ lộ tài năng!

Mả mẹ nó.

Chu Trạch có chút luống cuống,

Lập tức cởi lớp băng vải dày cộm trên cổ Hứa Thanh Lãng ra,

Khối thịt trên cổ kia gần như đã nát thành một đống.

...…

Hứa Thanh Lãng không biết mình đã hôn mê bao lâu, cậu ta chỉ biết, trong mơ, dường như cậu ta có thể nghe thấy tiếng tiêu chậm rãi, từ gần ra xa, khiến người không đoán ra.

Cậu ta đã từng nghĩ rằng, hành thi là bà già làm ra, là bà già khiến hành thi thức tỉnh lần thứ hai.

Nhưng sau đó cậu ta lại nghĩ tới một điểm đáng ngờ, đó chính là khi hành thi tỉnh lại lần thứ hai, bà già đã tới nhà Tôn Khắc Vượng với Chu Trạch, không thể nào vươn tay dài tới mức quản đến nơi đây, hơn nữa bà già chỉ một đầu cương thi có chỉ số thông minh rất thấp, chỉ có thể bị Thôi lão đầu khống chế, không thể có loại năng lực này.

Suy nghĩ thật lâu,

Cũng mơ thấy rất nhiều thứ,

Hứa Thanh Lãng nằm mơ thấy bản thân mình khi còn bé,

Nằm mơ thấy mình lăn lộn ở trên đường,

Nằm mơ thấy bản thân mình nhìn thấy lão cục trưởng, sau đó bị đưa đến tiệm mì học nấu nướng,

Giấc mộng này,

Rất dài rất dài,

Không ngừng luân hồi, không ngừng tái hiện nhiều lần, tới tới lui lui mà hành hạ thần kinh của cậu ta.

Cuối cùng,

Cậu ta nằm mơ thấy bản thân mình bị bỏ vào trong một nồi lớn,

"Làm cái gì vậy?"

Hứa Thanh Lãng nói.

Nồi càng ngày càng nóng lên,

Nước cũng càng ngày càng nóng lên,

Hứa Thanh Lãng liều mạng muốn leo từ trong nồi ra, nhưng dù cậu ta có thế nào cũng không bò ra được.

Mà lúc này,

Lão đạo lại từ một góc chạy chạy ra,

Cầm điện thoại di động quay mình:

"Các anh em,

Lần này chúng ta livestream một người tự hầm cách thủy mình trong nồi sắt!"

"Vù...…..vù….."

Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu cậu ta phát hiện thân thể mình đang trần truồng ngồi trong một cái thùng tắm nước nóng thật đang không ngừng bốc lên sương mù lượn lờ.

Đối diện, Chu Trạch đang ngồi ở chỗ kia sửa móng tay, cứ phải gọi là vô cùng nghiêm túc.

"Ông chủ, còn phải thêm nước sao?"

Lão đạo ở cách đó không xa hỏi.

"Thêm, tiếp tục thêm."

"Được rồi."

Lão đạo mang theo thùng nước đi nấu thêm nước.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Oanh Oanh đã đi tới, trong tay cầm thêm một túi gì đen thùi lùi, Bạch Oanh Oanh không chú ý tới Hứa Thanh Lãng trong thùng tắm đã tỉnh, cô trực tiếp mở túi ra, đổ thẳng vào bên trong thùng tắm.

"Đây là cái gì!"

Nhìn thứ đen sì chẳng khác gì bùn nhão vừa bị đổ vào,

Hứa Thanh Lãng có bệnh sạch sẽ không thua gì Chu Trạch lập tức gào thét.

"A!"

Bạch Oanh Oanh há to mồm, kinh hỉ nói:"Hứa nương nương, cậu tỉnh rồi?"

"Cái gì?" Hứa Thanh Lãng có chút không rõ ràng cho lắm:"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày ba đêm đó."

Nói xong, Bạch Oanh Oanh che miệng cười "ha ha ha".

"làm tôi sợ muốn chết, khi ông chủ mang cậu trở lại phòng đọc sách, tôi còn tưởng cậu định tự biến bản thân mình thành cương thi sau đó tranh giành tình cảm với tôi đấy,

Anh Anh Anh."

"...."Hứa Thanh Lãng.

Lúc này, nếu không phải thân thể mình đang trần trường,

Hứa Thanh Lãng thật muốn cầm búa cạy đầu Bạch Oanh Oanh ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì.

Đương nhiên,

Bạch Oanh Oanh thật sự bão nổi,

Cậu ta rất sợ.

"Tỉnh rồi à."

Chu Trạch buông kéo cắt móng tay xuống đi tới, sau đó anh đưa tay sờ sờ cằm Hứa Thanh Lãng một cái.

Hứa Thanh Lãng lập tức lui về phía sau,

Nhưng thùng tắm lại chỉ lớn bằng chừng ấy,

Anh ta có thể lui đi nơi nào?

"Này….tôi bị sao vậy?"

"Bị sao? Cậu bị cương thi cắn, vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn một chút? Cậu cho rằng làm cương thi vui lắm à? Tôi đã nói với cậu rồi, phần lớn cương thi đều giống với Deadpool dưới tầng đấy."

"Lúc đó trạng thái của anh không tốt lắm, tôi không muốn tạo thêm...."

"Được rồi, ngừng, mau ngừng."

Chu Trạch nâng trán.

"Lão Hừa à, trong tiệm tôi đã đủ cương thi rồi, tôi không muốn sau này phải đổi tên phòng đọc sách thành "Phòng sách cương thi" đâu;

Tất cả đều là những thứ âm sầm lạnh lẽo, triệt để giảm đi tiền máy lạnh."

"Vậy tôi hiện tại…?" Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ vào mình.

"Tôi cũng không hiểu, Bạch Oanh Oanh không hiểu rốt cục trúng độc cương thi rồi thì nên giải quyết như thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể đoán mò, vốn định để Lão đạo hút độc cho cậu, nhưng Lão đạo chết sống không đồng ý.

Đương nhiên, cũng không thể để tôi hoặc Bạch Oanh Oanh hút độc cho cậu được, tôi sợ cậu độc càng thêm độc.

Mấy ngày nay tôi mất ăn mất ngủ, không ngừng lật dở tư liệu,

Tìm một số phương thuốc cổ truyền và biện pháp, tạm thời cho cậu dùng thử, đồng thời còn đổ nước tiểu trộn bùn của Hầu tử vào, cho dù là biện pháp gì, chỉ cần hữu dụng, đều cho cậu dùng.

Trong thùng tắm này còn có gạo nếp lâu năm, còn có lá bùa của Lão đạo, còn có cóc, còn có rắn nước....đúng rồi, tôi sợ mùi vị không tốt, còn thêm chút nước ô mai chua cho cậu."

Lúc này, Hứa Thanh Lãng mới cảm giác được phía dưới mình truyền tới cảm giác hơi ngứa một chút, cậu ta lập tức đưa tay xuống dưới bắt một thứ, một con rắn bị bắt ra.

"Rốt cục các người kiếm được phương thuốc cổ truyền này ở đâu?"

Hứa Thanh Lãng nghiên răng nghiến lợi hỏi.

Này con mẹ nó

Đám người này thực sự cho rắn nào!

"Phim cương thi Hồng Kông!

Nhờ hồng phúc của cậu, gần đây tôi xem hết series Lâm Chính Anh một lần, trước đó tôi chỉ xem nó để giải trí, thế nhưng hiện tại lại có cảm giác khá nhập tâm, Oanh Oanh cũng thích vô cùng"

"...…."Hứa Thanh Lãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK