"Kiểm tra tổng quát một lần, rồi thêm một lần nữa, sau đó đưa kết quả đó cho tôi." Chu Trạch nói.
"Được rồi." Bác sĩ Lâm lên tiếng, "có vấn đề gì, liền sẽ mời anh tới uống trà được chứ?"
"Tốt."
Bước vào văn phòng của bác sĩ Lâm, nơi này cũng là nơi nghỉ ngơi của cô ấy, đồ ddawncj trang trí cũng toàn là những thứ cô ấy thích.
Bác sĩ Lâm bưng trà tới.
"Hôm trước em có nhắc về thủ tục ly hôn." Chu Trạch nói.
"Ừm."
"Anh chưa nhận được nó."
"Em đã không chuyển phát nhanh nó."
Chu Trạch gật đầu, ngồi xuống đối diện trên ghế sô pha.
"Thế nào, anh có hứng thú gì với việc kinh doanh này không?" Bác sĩ Lâm chỉ ra nơi này.
Bệnh viện này,
Đều là nhà của cô ấy.
"Nó rất hấp dẫn." Chu Trạch uống hai tách trà. "Nhưng anh lười biếng quen rồi, chỉ sợ không thể làm quen với công việc này."
"Không việc gì, nếu có hứng, sẽ hứng đến lúc không còn hứng."
Chu Trạch liếm môi,
Có chút động lòng.
Trong bệnh viện này, mình sẽ không phải những hiền tài lão cổ đổng, cũng sẽ không gặp phải những đồng nghiệp ngáng chân, lại càng không muốn gặp những người đàm tiếu sau lưng.
Như thế có thể hưởng thụ hết thảy những sự tự do, có thể thỏa thích triển khai năng lực của mình.
Dù sao,
Viện trưởng cũng là vợ của mình.
Tuy nhiên, Chu Trạch vẫn không trực tiếp đồng ý, thực ra mà nói, không nỡ rời xa không khí ở phòng sách của mình, cộng sự của anh nữa, anh không nỡ rời xa Bạch Oanh Oanh.
Không lẽ Bạch Oanh Oanh lại làm y tá đi theo mình bán thuốc cơ chứ?
Đương nhiên, loại lý do nà không thể nói với người phụ nữ trước mặt mình.
"Kỳ thực, không thích hợp phải không?"
Chu Trạch chỉ chỉ vào mình,
Kiếp trước, anh ta là bác sĩ trẻ trung và tài giải nhất ở Thông Thành, nhưng ở kiếp này, thân phận là quỷ sai, anh ấy mà cầm dao phẫu thuật, thật sự sẽ gặp nhiều rắc rối.
"Haha, nếu anh sẵn sàng, em đang quan tâm đến việc đầu tư vào một tiệm thuốc, đang định mở một hiệu thuốc ở bên cạnh phòng đọc sách, đến lúc đó anh liền có thể một lúc quản lý tiệm sách cùng tiệm thuốc, tránh trường hợp không có gì để làm.
Ở một số hiệu thuốc địa phương, cũng có những thầy thuốc rất kỳ cựu, bệnh vạch vắn liền dùng một chút thuốc cũng không phải là vấn đề lớn, còn nữa, em tin tưởng vào trình độ của anh, luôn có thể nâng cao được biển hiệu."
Chu Trạch tiếp tục uống trà và không thảo luận về vấn đề này nữa, anh sợ mình không kiềm chế nổi.
"Bác sĩ Lâm, cấp cứu?"
Lúc này, một y tá chạy tới và hét lên.
Bác sĩ Lâm ngay lập tức đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng.
Chu Trạch đặt chén trà xuống, cũng ung dung đi ra ngoài, vừa lúc trông thấy Bạch Oanh Oanh đi tới.
"Ông chủ, tôi cảm thấy cô ấy có thật nhiều thay đổi."
Oanh Oanh nói.
"Vừa nãy cô đã làm gì?"
"Ông chủ, cô ấy đã nói điều đó trước đây."
Oanh Oanh không trả lời, cố gắng không vượt quá.
"Mọi người sẽ đều thay đổi." Chu Trạch nói.
"Anh có còn thích cô ấy không?" Oanh Oanh hỏi.
Oanh Oanh rất muốn nói rằng mình vô cùng mệt mỏi,
Muốn đánh người,
Muốn làm to chuyện,
Kết quả là muốn có một trận đấu bất ngờ!
Là một người phụ có thân phận và địa vị cao quý như cô, độ khó của cun đấu này cũng quá lớn rồi!
"Tôi với cô ấy giờ cũng không còn gì, bên cạnh đó, danh tính của tôi cũng không nên quá dây dưa cùng cô ấy nhiều, chuyện này là vì muốn tốt cho cô ấy."
"Tôi đề cập đến chuyện này cũng không có ý gì đâu, chỉ mà muốn hỏi cho ra nhẽ một vài thứ thôi, nhưng quan hệ giữa người và quỷ là không được à?
"Trong đầu cô nghĩ cái gì vậy?"
Chu Trạch đưa tay cốc đầu Bạch Oanh Oanh một cái."
"Nhưng người phụ nữ cùng học giả đó cũng chẳng là gì cả, tại sao họ vẫn cùng nhau chết?"
"Giữa người đàn ông và phụ nữ, không chỉ là một mối quan hệ, nó còn là hỗ trợ tinh thần lẫn nhau….."
Chu Trạch đột nhiên dừng nói chuyện lại,
Đợi đã,
Đợi một chút,
Bạch phu nhân lúc trước có tốt với vị học giả đó không?
Chẳng phải Bạch Oanh Oanh là người rõ nhất sao,
Cô ấy hiểu chứ?
"Oanh Oanh, có phải là cô biết....."
Chu Trạch đề cập đến đề tài này còn chưa kịp hỏi,
Bên phòng cấp cứu liền hồn loạn truyền đến.
Có vấn đề gì đó phải không?
Chu Trạch ngay lập tức đi tới, đây là một loại bệnh nghề nghiệp, thậm chí có thể nói đó là một phản xạ có điều kiện, rất dễ dàng để Chu Trạch có thể bỏ qua được thực tế đây không phải là cuộc sống của mình.
Đẩy cửa phòng cấp cứu ra, Chu Trạch nhìn thấy một ông già đang nằm trên giường, dụng cụ xung quanh đang cho thấy ông lão đang mất dần đi những dấu hiệu khả quan.
"Sạc điện, tránh ra."
Bác Sĩ Lâm chuẩn bị cho một cú sốc điện.
Nhưng sau một cú sốc điện, ông lão vẫn không có phản ứng gì.
"Anh là ai, anh không thể ở đây." Một y tá nhìn thấy Chu Trạch.
"Hãy để anh ấy ở đây." Bác sĩ Lâm nói.
Cô là trưởng khoa, và hiển nhiên không ai dám phản đối.
Chu Trạch đi tới gần bác sĩ Lâm.
"Giúp em với."
Bác sĩ Lâm nói với Chu Trạch.
"Bệnh tim à?" Chu Trạch hỏi.
"Vâng."
"Hãy tiếp tục, chú ý tần suất." Chu Trạch không có ý can thiệp vào cựu giải cứu này, một khi bác sĩ Lâm đã làm tốt công việc, thực tế, anh không cần tham gia, thực tế, không có gì khác biệt.
Tỷ lệ tử vong đột ngột của căn bệnh này rất cao, hơn nữa bệnh nhân còn là người lớn tuổi, trên thực tế, phần lớn bác sĩ, việc họ có thể cứu người hay không, đó còn là vấn đề cuộc sống của chính người đó.
Cuộc giải phẫu vẫn đang diễn ra,
Nhưng dấu hiệu lại không khả quan.
Chu Trạch hít sâu một hơi,
Lúc này,
Anh nhìn thấy có một ánh xám từ từ bay lên từ phía đầu của ông lão.
Linh hồn đã xuất,
Không thể cứu nổi à?
Khi Chu Trạch là một bác sĩ, không bao giờ "hững hờ" như vậy, bây giờ, khi nhìn thấy linh hồn người chết, về cơ bản rõ ràng hồn đã rời khỏi xác, hoàn toàn thất bại dù có cố gắng như thế nào.
Nhìn bác sĩ Lâm vẫn tiếp tục bận rộn với cuộc giải phẫu không ngừng từ bỏ, các nhân viên xung quanh vẫn đang xúc tiến tiến hành cấp cứu.
Chu Trạch mím môi, đưa tay ra bắt linh hồn này lại.
Giống như cách mà cứu Tiểu Luoli ra khỏi tai nạn xe hơi, đem linh hồn trở lại, nhét lại vào trong cơ thể.
Dù là sẽ có những phản xạ rất đau đớn, nhưng sẽ là rất khó để anh ta ngồi ở đây và nhìn người bệnh nhân này ra đi.
Đặc biệt là đang trong phòng cấp cứu
Đặc biệt là những người khoác áo trắng này,
Lúc trước, Chu Trạch cũng đã trải qua cảm giác cấp cứu đầy tuyệt vọng này nhiều lần, sự tuyệt vọng này, đối với một bác sĩ cao nấp này mà nói, phải mất một tuần lễ để có thể nguôi ngoai.
Bỏ hết toàn tâm, toàn lực để giữ lại tính mạng cho bệnh nhân, loại cảm giác thất bại này, thật không phải người bình thường nào cũng đủ khả năng tiếp nhận.
Lòng bàn tay anh chạm vào,
Linh hồn bắt đầu méo mó.
Nếu Chu Trạch nắm lấy linh hồn Tiểu Luoli giống như nắm một ván gỗ, thì hiện tại khi nắm lấy linh hồn ông lão lại giống như nắm phải một đống bùn nhão.
Tuổi tho của ông ta đã hết?
Chu Trạch khẽ nhíu mày,
Không cam lòng tiếp tục dùng tay nắm lấy.
Bên trong phòng cấp cứu này xuất hiện một loại xấu hổ vô cùng.
Mọi người đang cố gắng hết sức để cấp cứu,
Người đàn ông được trưởng khoa đặc cách này,
Ở đây
Nhảy múa?
Có phải là trưởng khoa bị tâm thần không?
Chúng ta đều là nhân viên y tế uy tín,
Làm sao có thể sử dụng loại phương pháp này để điều trị cho bệnh nhân!
Tuy nhiên, mọi người đều bị ám ảnh bởi danh tính của trưởng khoa, hơn nữa, sự chuyên nghiệp và trình độ của bác sĩ Lâm khiến mọi người đều tin rằng bác sĩ Lâm đang mời một cao nhân tốt nhất đến điều trị cho người bệnh.
Cho nên,
Không khí trong phòng cấp cứu lúc này giống như đang bị đập tan.
Cho đến khi,
Chu Trạch thật sự không có biện pháp nào khác,
Bởi vì anh đã tận mắt tận tay nhìn thấy chạm vào không được linh hồn của ông lão,
Thậm chí còn cầu nguyện cho ông ta siêu thoát,
Vô cùng thống khổ,
Ông ấy tình nguyện rời khỏi nguyện an tường để đến với địa ngục luân hồi, cũng không muốn chịu đựng thêm loại thống khổ này.
Chu Trạch buông tay xuống, có chút sững sờ.
Tuổi thọ của người đã tận, muốn sống cũng không còn cách nào.
Trên thực tế, sử dụng loại phương pháp này để cứu người, Chu Trạch đã thử qua trước đó, cứu người như thế sau này nhất định sẽ lãnh hậu quả về mình, nhưng không quá nhiều tổn hại, không đến mức tổn thương.
Có đôi khi Chu Trạch cũng đang suy nghĩ, mình rõ ràng là người nắm trong tay sự sống và cái chết, tại sao lại phải trả giá?
Sau đó,
Chu Trạch cũng hiểu ra.
Tỉ như cùng một loại bệnh hai tình huống bệnh nhân khác nhau,
Một bên được trị liệu ở bệnh viện Hoa Kỳ tốt nhất, nhất định sẽ sống sót.
Còn một người thì ở làng quê nghèo ở Trung Quốc, anh ta nhất định phải ra đi.
Biện pháp chữa trị có thể quyết định một người sẽ sống hay chết, điều này còn không phải là nói đến số phận hay sao?
Qủy sai mình dùng năng lực để đưa linh hồn vào lại trong cơ thể, gia tăng khả năng cấp cứu thành công, kỳ thực cũng là một đẳng cấp cao trong việc trị liệu.
Đương nhiên, công việc quỷ sai có rất nhiều đặc thù, gặp một chút tác dụng phụ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những người tuổi thọ đã tứ tuần, quả thực không thể xoay chuyển đất trời, quỷ sai liền cũng không có biện pháp gì.
Cứu người thất bại,
Mọi người trong phòng cấp cứu đều tỏ ra một bộ dạng thất vọng.
"Thông báo cho gia đình bệnh nhân đi, sau đó chuẩn bị báo cáo tài liệu khác."
Lời cuối cùng của bác sĩ Lâm.
"Vâng."
Sau đó, bác sĩ Lâm nhìn về phía Chu Trạch, "em xin lỗi."
Lời xin lỗi này, thực sự có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Trạch.
"khách khí rồi."
Cũng gặp nhiều.
Chu Trạch cùng Bác sĩ Lâm bước ra khỏi phòng cấp cứu,
Sau khi ra ngoài liền tụ họp một đám người bên ngoài.
Một bà lão tóc trắng với cây gậy trước mặt, dáng người thấp bé, ăn mặt khí chất không tầm thường, ở đằng sau bà, một lượng lớn những thanh niên, cũng hơn 50 người.
Chu Trạch ánh mắt như ngưng lại,
Bác sĩ Lâm hít một hơi thật sâu,
Nhân viên y tá cũng chẳng xa lạ gì với cảnh này.
Tất cả họ đều là người thân trong một gia đình,
Lúc này, tất cả mọi người trong gia đình đều rất buồn bã, có nhiều người còn nắm chặt tay.
Chu Trạch tiến đến một bước, nhưng được bác sĩ Lâm ngăn lại.
Lão thái thái nghẹn ngào một chút, nói:
"Lão đầu, đi rồi, đúng không?"
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Bác sĩ Lâm trả lời sau lưng Chu Trạch.
Lão thái thái gật đầu,
"Vậy là đi rồi."
Sau đó,
Lão thái tiến về trước một bước,
Đối với tất cả y tá và bác sĩ trong phòng cấp cứu, nói lớn:
"Cảm ơn mọi người đã giải cứu, mọi người vất vả nhiều rồi."
Sau lưng bà các con cúi người,
Hướng về phía tất cả bác sĩ y tá trầm giọng nói:
"Các bạn vất vả rồi, cảm ơn các bạn."