"Chồng à, gót chân của em còn chưa khỏi hẳn."
"Anh đã nói với em phải cẩn thận hơn rồi mà. Xương cốt đã yếu thì cần để ý hơn."
Vương Kha cẩn thận quan sát gót chân của vợ và mỉm cười. Anh nói:
"Những ngày này em cần nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt đi ra ngoài đi. Nhìn em đi trên đường rất khổ sở, hơn nữa còn phải mang giày cao gót."
"Được rồi được rồi. Người ta chỉ muốn đẹp hơn một chút để ai đó cảm thấy thoải mái hơn thôi."
Nói xong, cô ấy quay sang nói với Chu Trạch: "Các anh từ từ nói chuyện đi, tôi đi lên phòng nghỉ ngơi trước."
Sau khi cô ấy rời đi, Vương Kha chỉ vào cái bát mà Chu Trạch đã đặt xuống, nhắc:
"Súp sẽ nguội đấy."
Chu Trạch lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, mặc cho hút thuốc trong phòng người khác có hơi vô duyên đi chăng nữa.
Một lát sau, Chu Trạch mới hỏi:
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Anh nghĩ gì thế." Vương Kha lắc đầu sau đó chỉ vào nồi canh: ""Anh nghĩ đây là nồi canh nấu từ thịt người à?"
Chu Trạch im lặng không nói gì.
Vương Kha cũng rút ra một điếu thuốc và đốt nó bằng lửa của bếp gas, nói:
"Đây chính là gợi ý tâm lý. Mọi người sẽ bắt gặp hiện tượng này trong cuộc sống hằng ngày. Ví dụ như khi vừa ra khỏi nhà, anh chợt nghe thấy có một người bên cạnh anh nói rằng họ đã quên khóa cửa nên phải chạy về khóa cửa ngay bây giờ vì không muốn bị trộm vào nhà.
Anh sẽ liền vô thức nghĩ lại, không biết anh đã khoa cửa trước khi ra khỏi nhà hay chưa. Anh cứ suy nghĩ như vậy, đến khi anh phải chạy về nhà xem lại để yên tâm hơn.
Đây là một hiện tượng tâm lý phổ biến và đơn giản. Nhưng nâng cao hơn một chút, hiện tượng này có được nhờ những suy nghĩ chính trong bản thân mỗi con người.
Ví dụ, anh nghĩ rằng tôi thực sự đã nấu một nồi nước dùng từ thịt người và không dám uống nó."
Vương Kha nhún vai,
"Thật là lố bịch. Đúng, nó rất hoang đường nhưng anh lại tin nó. Tự nhiên điều hoang đường nhất lại trở thành điều đáng tin nhất.
Chu Trạch mở miệng hỏi: "Đây có phải là một phần của việc điều trị không?"
Vương Kha lắc đầu: "Không, đây không phải là một căn bệnh. Chúng tôi không gọi nó là "bệnh" mà gọi là nó là một khúc mắc tâm lý của chính người đó.
Giống như việc anh nghĩ tôi nấu thịt người rồi mời anh ăn, dạng tâm lý này đã diễn ra trong một thời gian dài, nó tựa như việc vợ tôi thích ra ngoài để làm tóc nhưng khi cô ấy quay lại vẫn là kiểu tóc cũ, không chút thay đổi.
Nếu tôi thực sự giết cô ấy đi, thì tôi lấy lý do gì để làm việc đó?
Tôi bị cô ấy phản bội, cô ấy ra ngoài cặp bồ và tặng tôi một chiếc sừng dễ thương?"
"Dễ thương….."
"Chà, tính từ này có thể bị bỏ qua trước tiên, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là gợi ý lớn nhất khiến anh nhầm tưởng rằng tôi đang nấu thịt của vợ tôi ở nhà.
Bởi vì anh nghĩ, tôi khi biết chuyện ngoại tình của cô ấy, tôi đã tức giận, tức giận đến mức nổi điên.
Sau đó, tôi sẽ có động cơ để giết cô ấy rồi làm thịt cô ấy và ăn để trút giận.
Tất nhiên, cũng có một số yếu tố bổ sung trong chuyện này như: Thân phận của tôi, sở thích thường này của tôi là hầm canh, hơn nữa hôm nay tôi lại hầm một nồi canh lớn đến mức không thể ăn nổi.
Bên cạnh đó, tôi còn là một đứa trẻ mồ côi có tuổi thơ cơ cực, không có đủ thịt để ăn.
Những suy nghĩ này có thể sẽ rất khó thừa nhận nhưng não bộ của anh đã hình thành một ý tưởng riêng, một mạch suy nghĩ riêng- một ý tưởng mà anh có thể chấp nhận và giải thích được.
Đó cũng chính là những gì chúng ta thường gọi là "chân tướng". Việc các trang điện tử dựa trên tâm lý của mọi người để đưa ra những thông tin cuốn hút người đọc chính là căn cứ trên hiện tượng tâm lý này.
Trong lòng mỗi người, họ đều tự cho mình là Holmes."
Vương Kha dùng đũa gắp một miếng thịt lên, chấm vào nước chấm rồi bỏ vào miệng và từ từ nhai.
Anh ta nhắm mắt để thưởng thức.
"Anh không ăn thật sao. Tôi còn nhớ khi ở trong trại trẻ mồ côi, phải tranh dành mãi mới có được một miếng thịt."
"Nhưng cuối cùng anh lại để dành đùi gà cho tôi." Chu Trạch mở miệng nói.
"Haha, ai bảo anh nhỏ tuổi hơn tôi làm gì, lại còn gọi tôi là anh trai nữa." Vương Kha khoát khoát tay, "Hồi trước kỳ thật tôi cũng rất thích ăn thịt nhưng không có đủ thịt để ăn.
Bây giờ, khi đã có điều kiện rồi, đã có thể ăn thịt thoải mái. Lúc nào tôi cũng háo hức bắt tay vào nấu một nồi thịt lớn, khi nấu xong rồi thì lại luôn luôn bị thừa, ăn có chút ít đã no.
Cơ thể cũng không còn được khỏe mạnh như trước đây, đó cũng là do tuổi không còn trẻ và một phần là do đã quá chú tâm vào công việc, ít khi chăm lo được sức khỏe cho bản thân.
Hiện tại, tôi lại thèm được trở về thời còn bé ở cô nhi viện, nhìn anh ăn chiếc đùi đó, cảm thấy chiếc đùi gà đó thơm nhất, ngon nhất."
Wang Hao lại đưa một miếng thịt khác vào miệng. Sau khi ăn xong, anh thở dài.
Chu Trạch thở ra một hơi thuốc, không nói gì. Anh chỉ im lặng ngồi dựa lưng vào góc tường và nhìn vào làn khói thuốc mờ ảo, anh nhìn thấy trong đó có hình bóng người đàn ông buồn bã cùng tiếng thở dài.
"Nói một chút về vấn đề của anh đi. Thực tế, vấn đề đó là vấn đề của chính anh. Khi là bác sỹ anh có thực sự thoải mái nhất không?
Bất kể gặp phải vấn đề gì, khó khăn gì hay gặp phải những cám dỗ nhưng anh vẫn phải kìm nén bản thân, tránh xa khỏi những thứ đầy cám dỗ,
Khi có bệnh nhân đưa đến trước mặt anh, việc chữa bệnh cứu người của anh chắc chắn không sai,
Nó phù hợp với tính chất công việc, đạo đức nghề nghiệp và phù hợp với luân thường đạo lý.
Có câu "thầy thuốc như mẹ hiền", người bác sĩ sẽ bỏ qua danh tính của bệnh nhân, thân phận, tính cách của bệnh nhân, bỏ qua cả những chuyện bệnh nhân đã làm trước đó, cho dù bệnh nhân là người tốt hay người xấu, người giàu hay người nghèo,
Chỉ cần bệnh nhân đó được gửi đến trước mặt anh thì điều duy nhất anh phải làm là chữa lành vết thương cho người ấy.
Nhưng bây giờ anh lại gặp phải khó khăn trong việc lựa chọn phương án nào sẽ là phương án thích hợp nhất. Anh sẽ phải cân nhắc đến các tình huống sẽ xảy ra, những hậu quả kèm theo cần phải xử lý. Điều này sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu và bối rối.
Anh muốn là chính anh, muốn mình giống như nhân vật chính trong các bộ phim về võ thuật, nhưng anh không thể không bị sự cẩu thả chi phối.
Thực sự mà nói, thì đây là trạng thái bình thường của hầu hết mọi người. Chu Trạch, anh đã từng quá tự ti. Tôi cùng anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, đã phải chịu nhiều cực khổ cùng nhiều sự bất hạnh, bên cạnh đó còn thiếu đi sự yêu thương, chăm sóc của người thân.
Vì vậy, trên thực tế, tôi và anh ít nhiều đều có một chút vấn đề về tâm lý. Nó như hạt giống và bây giờ hạt giống tâm lý trong anh đã nở, nó đã đơm hoa kết trái.
Anh nói rằng lương tâm của anh đã biến mất, nhưng nó vẫn thực sự ở đó, chưa hề đi đâu cả. Chính bản thân anh đã bài xích và ràng buộc nó, bản thân anh chán ghét nó nhưng lại không có cách nào chối bỏ nó.
Cho nên tiềm thức của anh đã chế tạo ra món ăn này, lương tâm của anh đã bị chính anh ăn hết, vì vậy anh hoàn toàn có thể bỏ qua nó."
"Làm thế nào để giải quyết?" Chu Trạch hỏi.
"Trừ khi có xuất hiện một nhà tâm lý học thực sự xuất sắc, người mà có khả năng đè bẹp và phá bỏ được ràng buộc của anh, người có thể thôi miên anh mà không gặp phải hạn chế,
Nếu không, anh chỉ có thể dựa vào chính mình để từ từ diệt cái ràng buộc ấy đi. Có hai khả năng xảy ra, một là anh sẽ chiến thắng, hai là có thể nó sẽ chiến thắng và sai khiến anh.
Vương Kha lại uống một ngụm canh. Hương vị của canh chắc hẳn là rất ngon, nhìn mặt anh ta biểu lộ sự thỏa mãn. "Chu Trạch à, trình độ của tôi không đủ để điều trị tâm lý cho anh, thực ra cũng có một vài biện pháp điều trị khác nhưng áp dụng với thì không được, anh không phải là người bình thường.
Chu Trạch gật đầu: "Vậy chuyện này chỉ thuận theo tự nhiên được thôi sao?"
"Anh không cần phải chống lại nó. Anh hãy học cách sống cùng với nó, thậm chí anh hãy coi đó như là một người khác hoặc một nhân cách khác đang tồn tại trong anh." Vương Kha đang cố gắng đưa ra giải pháp "Những gì tôi nói có một chút trừu tượng, anh hiểu cũng được mà không hiểu cũng được, cứ để nó tự nhiên, không sao đâu."
Khi Vương Kha ăn xong, Chu Trạch cùng Vương Kha đi đến phòng khách. Vương Kha lần nữa lại đi pha một ấm trà.
Tin tức địa phương về Thành đô đang được phát trên TV. Thật trùng hợp, có một khuôn mặt trong tin tức khiến Chu Trạch có chút quen thuộc. Đó là một khuôn mặt chất phác, anh ấy đang khóc và đang gầm lên trông rất đau khổ.
Tuy nhiên, đây chỉ là phần cuối của tin tức đó. Vài giây sau, tin tức kết thúc.
Vương Kha thấy Chu Trạch đang xem tin tức chăm chú nên đã giải thích: "Gần đây đưa tin rất rầm rộ về chuyện của gia đình người đàn ông này. Con trai của ông ta bị bệnh bạch cầu, ông ấy đang muốn tìm lại đứa con gái thứ hai- người mà ông đã gửi đi cho nhà khác nuôi trước đó. Cuối cùng, nhờ sức mạnh của truyền thông ông đã tìm lại được cô ấy.
Nhưng điều trớ trêu là cô con gái cùng gia đình nhận nuôi cô ấy không muốn hiến tủy. Ông ta cùng người nhà đã ra mặt mắng cô ấy không có lương tâm, bắt cô ấy phải đi hiến tủy để cứu người con trai út."
" Ồ. "
Chu Trạch bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.
"Đầu năm nay xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ." Vương Kha nói với vẻ mặt đầy cảm xúc.
Chu Trạch nhìn sang Vương Kha, nói: "Thực sự thì trước kia cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng vì thời điểm đó mạng xã hội chưa phát triển nên những chuyện kỳ lạ đó không được nhiều người biết đến."
"Ý anh là gì?"
"Không có."
"Đừng có coi thường tôi." Vương Kha bỗng nhiên nói.
Chu Trạch lắc đầu.
"Mỗi người ai cũng có những khó khăn riêng, nhưng tôi mong anh có thể nhìn một chuyện theo cách dễ dàng hơn một chút, để bản thân không phải mệt mỏi nhiều."
"Cảm ơn anh đã khám cho tôi hôm nay."
"Đừng khách sáo. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa, nhưng khi nào anh gặp khó khăn, anh có thể đến tìm tôi."
Vương Kha tiễn Chu Trạch ra khỏi cửa. Khi ra khỏi cửa, Chu Trạch đã quay đầu lại nhìn lên ban công tầng hai, cô bé Louli không ở đó.
Phải,
Cô bé Louli không thể ở đó. Hiện giờ chắc hẳn cô đã đến Thành đô cùng với nữ Vô diện và một đám quỷ sai.
Chu Trạch đón taxi và leo lên xe. Người tài xế taxi hỏi Chu Trạch: "Anh bạn, anh muốn đến đâu?"
"Nơi nào đáng sợ nhất thì hãy chở tôi tới đó."
Chu Trạng cảm thấy anh nên chủ động đi tìm thứ gì đó để làm, để có thể có nhiều thành tích hơn.
"Này, anh có phải là nhà văn không? Anh đang ra ngoài và tìm cảm hứng sáng tác sao?"
"Cứ cho là thế đi."
"À, tôi nghĩ ra rồi, có một nơi như anh muốn đến ở gần đây."
Lái xe vỗ ngực cam đoan anh ta biết chỗ đó. Anh ta còn nói rằng nơi đó rất đáng sợ, chính anh ta và mọi người xung quanh cũng không dám đến đó vào ban đêm.
Sau đó,
Lái xe đưa Chu Trạch đến cửa hiệu sách của anh.
Con quạ đen xuất hiện thật đúng lúc, nó bay chậm rãi trên không trung và kêu rất to. Nó dường như rất giỏi chọn thời điểm để xuất hiện.
Gió thổi nhẹ qua những chiếc lá dưới mặt đường tạo ra những tiếng xào xạc đầy ghê rợn như trong những câu chuyện ma.
Chu Trạch quay đầu nhìn lại, chẳng mấy chốc chiếc taxi đã đi xa mất hút.
Đột nhiên, Chu Trạch cảm thấy đã đến lúc bàn với Hứa Thanh Lãng về việc di dời.
...…
Mở cửa phòng ngủ, Vương Kha bước vào phòng, vợ của anh ấy đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Khi thấy chồng bước vào, cô ấy đối dáng nằm thành một tư thế đầy quyến rũ rồi hỏi:
"Anh ấy đi rồi à?"
"Ừ." Vương Kha mỉm cười rồi đưa tay xoa má vợ, nói:
"Em dạo này gầy quá, như thế không tốt đâu."
"Đàn ông các người thật khó hiểu. Khi ra ngoài thì muốn vợ gầy một chút để mặc đồ đẹp, làm cho các người nở mày nở mặt. Khi trên giường lại muốn vợ có da thịt để các người dễ chịu."
"Răng kém quá rồi, ăn thịt nhiều tê răng."
Nói xong,
Vương Kha dùng tay lấy thịt lợn đang mắc ở kẽ răng ra rồi nói:
"Đừng giảm cân."