Vừa mới phát ra ý nguyện vĩ đại,
Lập ra tiêu chuẩn phải sống lười biếng như con cá ướp muối mỗi ngày,
Ai nghĩ đến,
Tham vọng này như chỗ ngồi còn chưa ấm chỗ,
Phiền phức đã tự kéo đến trước cửa nhà.
Lần trước đi vào ngôi mộ đất, chuyện ở trong ngôi mộ, vị hòa thượng cùng hoa Bỉ ngạn trong đó
Chu Trạch thuận tay mang về,
Đã khiến cho Chu Trạch phải đau đầu,
Mà cái cảm giác được "ăn ngấu ăn nghiến" anh còn chưa được trải qua,
Người mất của đã tìm đến tận cửa.
Đương nhiên, nếu nói chuyện này làm anh thấy áy náy thì đúng là không có.
Ông chủ Chu không phải là một người ăn trộm gì cả, anh không cảm thấy tội lỗi,
Đám người kia đã bố trí những trận địa này để hấp dẫn những linh hồn đi tới, coi những linh hồn như thức ăn để nuôi sống hoa Bỉ ngạn. Không ngờ họ có thể tuyệt đi cơ hội đầu thai của những linh hồn, nỡ lòng cắt đi cơ hội chuyển hóa thành kiếp khác của họ.
Đây là chuyện rất tổn hại đến, Chu Trạch không hề nói dối mình chính là người "thay trời hành đạo" có thể coi là đã hàm súc lắm rồi, sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy tội lỗi."
"Hoa của tôi, hoa của tôi?"
Bà lão hà miệng, run rẩy đi đến trước mặt Chu Trạch, duỗi tay ra nắm lấy bả vai của anh, trong đôi mắt hõm sâu kia mang theo một nỗi tuyệt vọng đến điên cuồng, liều mạng lắc mạnh người Chu Trạch, la hét.
Ông chủ Chu vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cơ thể hiện còn đang rất yếu. Mà bà cụ nhìn yếu đuối như thế này không ngờ lao có thể lắc Chu Trạch đến mức sắp nghẹt thở.
"Buông tay ra!"
Oanh Oanh lập tức đưa tay ra cản đôi tay của bà lão lại. Thân thể của bà lão khẽ lảo đảo sau đó trực tiếp ngã xuống đất và hôn mê.
"....." Bạch Oanh Oanh.
"...…" Chu Trạch.
"Ông chủ, đây có phải người giả không?" Bạch Oanh Oanh hỏi.
Chu Trạch nhíu mày, suy nghĩ một chút. Trước kia anh và tiểu Luoli đã từng hỏi qua ai là người bố trí kết giới nuôi hoa Bỉ ngạn, cho dù đối phương là người sống hay đã chết, cho dù là đang ở Dương gian hay dưới Địa ngục, ít nhất cũng phải có tên tuổi chứ, đúng không?
Người bình thường không có bản lĩnh để tạo ra một kết giới như vậy.
Nhưng bà cụ này lại quá yếu đi?
Bạch Oanh Oanh chỉ đẩy nhẹ một cái,
Đã bất tỉnh?
Mống tống tiền hay sao?
Ông chủ Chu cũng không quá quan tâm đến việc tiêu tốn chút tiền âm phủ hay nhân dân tệ để đối phương được ăn no, sau đó thì rời đi. So với phiền phức mà chuyện này có thể mang tới, Chu Trạch cảm thấy dùng tiền để giải quyết thực sự là việc nên làm.
Dù sao,
Sau khi Chu Trạch ý thức được chỗ dựa lớn nhất của mình đã biến thành một quả bom nổ chậm nguy hiểm, suy nghĩ của Chu Trạch cũng đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia là Chu "thánh thiện", luôn cảm thấy mình có thể hùng hục suốt cả ngày,
Nhưng bây giờ là Chu "cá muối".
Trên đường, ngược lại có không ít người đã mò đến với những ánh mắt hiếu kỳ, nhưng vẫn chưa có người nào cố ý đến gần để xem thực hư thế nào. Tất cả mọi người đều muốn bản thân mình bị dính vào chuyện rắc rối, nhiều lắm khi đi qua đây bọn họ chỉ đi chậm lại hơn một chút, suy nghĩ xem có gì náo nhiệt để xem tiếp không.
Chuyện này cũng giống như người đàn ông "thuần lương", cho dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi, khi đi ngang qua cảnh cửa phòng gội đầu vẫn luôn cố ý tỏ vẻ lơ đãng xem hôm nay mấy chị gái mặc tất chân màu gì.
Cho nên, ông chủ Chu không hề cảm thấy tâm lý và thái độ sống của anh lúc này có vấn đề.
Mở mắt nhìn xem,
Trên đường là những người ồn ào qua lại,
Đi tới gần hơn,
Họ cũng đều là cá ướp muối.
....
"Ưm ưm ưm… Ăn ngon, ăn ngon!!!"
"Ngon lắm…Hương bị rất ngon!!!"
Trên bàn ăn,
Chu Trạch dựa lưng vào ghế, Hứa Thanh Lãng ngồi bên cạnh thấy món nào hết lại xuống bếp xào và mang lên.
Bà lão ăn ngấu ăn nghiến hệt như một con hổ đói, giống hệt như phạm nhân thời cổ đại mới được thả ra, đặc biệt trông còn giống hơn khi tay trái bà lão đang cầm giò heo đầy dầu mỡ,
Ăn tới mức miệng dính tùm lum dầu mỡ.
Đây vốn là món ăn Hứa Thanh Lãng chuẩn bị cho Chu Trạch tối nay.
Lão đạo ngồi bên cạnh uống rượu, còn rót rượu cho bà cụ. Thỉnh thoảng bà cụ còn cụng ly với lão đạo, uống một hơi cạn sạch, dũng cảm cực kỳ.
Đương nhiên,
Mặc dù có thể thấy tuổi tác hai người xấp xỉ nhau nhưng lão đạo lại không thích người cùng tuổi với mình, chỉ ưa người phụ nữ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi trong tiệm cắt tóc.
Đúng, mặc dù người đàn bà hơn bốn mươi tuổi này đã bắt đầu bước vào giai đoạn nhan sắc suy tàn, nhưng theo hình dung của lão sắc quỷ Bạch Cư Dị, người phụ nữ này đang hồi xuân.
Nếu bạn đến thăm cô ấy, bảo vệ cô ấy, cô sẽ cảm kích và phục vụ bạn tốt hơn. Không giống như mấy người trẻ tuổi làm ăn khá nên giá cũng cao.
Nhưng lão đạo lại cảm thấy rất thân thiết với bà cụ đang ngồi ăn trước mặt ông đây, cũng không thể để Oanh Oanh ngồi ăn cùng người ta được, đúng không?
Mặc dù Oanh Oanh tuổi tác tính ra cũng đã lớn.
Bà lão vẫn đang còn ngồi ăn, ăn không ngừng giống hệt như quỷ chết đói đầu thai vậy.
Số nguyên liệu mà Hứa Thanh Lãng đi chợ mua về nấu một bữa "phong phú" cho Chu Trạch đã nhảy hết vào trong bụng của bà cụ. Đương nhiên, lúc này Chu Trạch sẽ không cố ý gây sự, đem hoa Bỉ ngạn đã chưng cất ra để giúp anh ăn chút cơm.
"Hô…"
No rồi.
Bà cụ vỗ cái bụng giờ đã căng tròn của mình,
Với một gương mặt thỏa mãn.
Sau đó, bà lão nhìn sang phía Hứa Thanh Lãng, giơ ngón tay cái lên rồi nói:
"Cô gái, cô nấu ngon lắm."
"...…." Hứa Thanh Lãng.
Lão Hứa đột nhiên cảm thấy hối hận, vì sao lúc trước mình không bỏ một chút thạch tín vào thức ăn, thực sự có chút không vui.
"Haha, em gái à, cậu ta là một người đàn ông mà, haha."
Lão đạo cười haha giải thích.
"Em gái, em không biết chứ, lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, thiếu chút nữa tôi đã cứng."
"Chậc chậc, là nam?" Bà cụ nhìn kỹ Hứa Thanh Lãng một lần nữa rồi nói: "Thật đúng là hậu sinh tuấn tú, đáng tiếc, nếu đặt vào thời trước nhà Thanh, bộ dáng này của cháu lên sân khấu diễn vai tiểu sinh, không biết sẽ khiến bao nhiêu người mê đắm, mọi người khi xem được vở kịch đều là fans hâm mộ của cháu."
Bà cụ há miệng ra đã nhắc đến nhà Thanh, ngậm miệng lại cũng nhắc đến nhà Thanh,
Chứng tỏ hồi ức của bà lão rất rộng, phẩm vị cũng không phải là thấp.
Điều này khiến cho lão đạo ở bên cạnh không biết nên nói tiếp thế nào, mặc dù tuổi tác của hai người có vẻ lớn, nhưng lão đạo cũng chỉ sinh trước thời giải phóng một năm, mà thời ấy còn cách thời nhà Thanh xa lắm.
"Chỉ có điều là đồ ăn hơi nhiều dầu mỡ, có lẽ lúc trước cháu trai này nấu cơm tập thể nhiều nên sẽ quen bỏ nhiều dầu, cho nên sẽ thiếu đi chút tinh tế.
Hương vị của món ăn thì thực sự ngon, nhưng người trong thiên hạ ăn thức ăn ngon nhiều rồi, không quan tâm đến chuyện khẩu vị của người thưởng thức món ăn cao hay thấp nói thật, những món ăn này có thể nói là ngon.
Thế nhưng nếu đặt một chút cảm xúc vào những món ăn của mình, món ăn thành phẩm sẽ ngon hơn hẳn, cháu hiểu chứ?"
Hứa Thanh Lãng nghe xong có chút sững sờ, sau đó gật đầu, nói: "Xin thụ giáo."
Bà cụ thở dài một hơi, có chút cụt hứng, nói:
"Mà thôi, dù thế nào đi nữa bữa cơm này coi như là không tồi, cháu cứ nỗ lực hơn nữa, sau này nghiên cứu nấu ra nhiều món ngon hơn, nâng cao tay nghề của mình hơn. Nếu dùng tay nghề này để nấu trong vương phủ nhà Thanh, chắc chắn là không được rồi."
"Vâng." Hứa Thanh Lãng gật gật đầu.
"Chờ khi tài nghệ của cháu tăng thêm một bậc, đoán chừng lúc đó cháu cũng đã sắp về với thế giới bên kia, lúc đó sẽ chuyên tâm nấu ăn cho bà già này."
"...…." Hứa Thanh Lãng.
Tâm trạng tiêu cực của Hứa Thanh Lãng +999.
Ánh mắt của Chu Trạch như ngưng lại,
Tiết mục chính,
Đã đến rồi sao?
Nói tới Địa ngục,
Nói tới hoa Bỉ ngạn,
Điều đó có nghĩa là thân phận của hai bên đã được sáng tỏ, không cần thiết phải tiếp tục dấu diếm trong sương mù.
Nhưng Hứa Thanh Lãng dở khóc dở cười, đây liệu có phải là khen thưởng không? Ban thưởng không?
"Trưng ra khuôn mặt tang khóc như thế làm gì? Dựa vào trình độ Huyền Thuật nửa vời của cháu, đời này khỏi phải nghĩ đến sinh mệnh, sinh lão bệnh tử, cháu cũng không thể nào trốn thoát được.
Hơn nữa,
Đi theo một nha dịch nhỏ của Âm Ti,
Đi theo lão bà ta không phải sẽ tốt hơn sao?"
Nói xong,
Bà lão còn đưa tay ra chỉ thẳng về phía Chu Trạch với điệu bộ khinh thường.
Nhưng loại tràng khí mà bà cụ toát ra lúc này không hề giống như đang giả vờ, người bình thường không thể nào có được phong thái này, khí chất này, không thể giả vờ được loại cảm giác này.
"Em gái à…À không đúng, chị à, ở dưới kia chị là một nhân vật lớn sao?
Haha, bần đạo đã sớm nhìn ra, vừa gặp bà chị là bần đạo ta đã cảm nhận được chị không phải là người bình thường, nghe chừng chị đây là Kỳ Nhân?
Không nói dối gì chị, tổ tiên của bần đạo cũng là Kỳ Nhân, là Cỗ Lộc Thị."
Lão đạo ngay lập tức nịnh hót.
Lão đạo trung thành đã "online".
Con người ấy mà, sau khi già rồi thứ họ quan tâm đơn giản chính là hậu sự của mình, nhưng lão đạo lại không có con cái, cũng không cần lo lắng về vấn đề cho đời sau. Hiện tại lão có cơ hội quan tâm đến chuyện sau khi mình chết đi, đây chính là cơ duyên lớn.
"Ồ?"
Bà cụ chớp mắt nhìn lão đọ, đồng thơ còn đưa tay ra vỗ vỗ mặt lão đạo,
Thực sự là Kỳ Nhân?
"Đúng, đúng vậy."
"Nhưng vào thời kỳ nhà Thanh ta đây còn là người Đồng Minh Hội, mà cơm canh do vương phủ dâng lên cũng là nhờ giết một vương gia mới nấu được."
"...…." Lão đạo.
Chu Trạch duỗi tay gõ nhẹ lên bàn, nói: "Nói vào vấn đề chính đi."
Ăn uống no nê rồi,
Bà cũng đã nên quay trở về chuyện chính.
"A, nói chuyện chính sự?" Bà lão duỗi lưng một cái "Hoa Bỉ ngạn đang nằm ở chỗ cậu sao?"
"Cứ xem là như vậy đi."
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh, ông chủ Chu cũng rất dứt khoát kiên cường đi lên.
"Cậu có biết tôi là ai không?" Bà lão chỉ vào mặt mình rồi hỏi.
"Không biết." Chu Trạch lắc đầu.
Ngay từ đầu Chu Trạch đã có thể đoán đối phương là Mạnh Bà, nhưng nếu đối phương là người thời Thanh, vậy hẳn không phải là Mạnh Bà.
Huống hồ Mạnh Bà là một nhân vật lớn ở dưới Địa Phủ, đến Dương gian là một chuyện khó.
"Haha, cho nên tôi mới không biết thứ gì đã cho cậu dũng khí!" Bà cụ đứng lên, đưa tay đặt trước ngực Chu Trạch "Bà lão này muốn nhìn xem dũng khí của cậu ở đâu mà tới?"
Bàn tay vừa cầm giò heo đầy dầu mỡ lúc nãy đang di chuyển trên ngực anh.
Ông chủ Chu mắc bệnh sạch sẽ, hành động vừa nãy của bà lão khiến anh cảm thấy rất khó chịu, không nhìn được đưa tay hất thẳng tay đối phương ra.
"Hừm, thật đúng nhìn không ra thành phố Thông Thành nhỏ bé này còn có thể có long tàng ngọa hổ.
Một chức danh quỷ sai Âm Ti nhỏ bé lại có thân phận phía sau."
Bà lão lại uống một ngụm rượu gạo, cười đến răng cửa màu vàng cũng lộ ra,
"Nhưng cậu có biết không? Cậu chỉ là trùng hợp trong lúc hôn mê sinh ra linh khí trong thời gian cậu hôn mê, hay nói cách khác, cậu căn bản không biết đó là thứ gì cả.
Cậu kiêu ngạo cái gì chứ?
Sau khi chết đi lại biến thành cương thi, cũng là sinh mệnh mới vì chết mà sinh,
Còn cậu?
Cả cái kia cũng không tính.
Nhiều nhất, chỉ có thể tính là chủ nhân rời nhà thì có chó giữ nhà,
Chờ đến khi chủ nhân trở về,
Liền giết chó để lấy thịt nấu canh."