Chờ đợi,
Chờ đợi đến mòn con mắt mà vẫn không thấy linh hồn nào.
Chuyện này làm Oanh Oanh rất lo lắng. Ông chủ của cô cũng có thể xem như một người lười biếng, rất hiếm khi muốn làm việc như bây giờ. Nhưng, thực sự mấy ngày qua quán không có một vị khách.
Về phần cô bé thôn Tam Hương đã đến hiệu sách hôm nọ, Oanh Oanh không còn thấy sự xuất hiện của cô bé nữa. Tung tích của cô bé giờ đã trở thành một bí ẩn.
Cô bé có thể cùng là lệ quỷ với những người trong thôn,
Hoặc, có thể cơ bản cô bé không phải người trong thôn,
Cô xuất hiện trong vai trò như một lời dẫn đường, làm cho mọi người chú ý, mượn tay ông chủ Chu để xử lý chuyện ở thôn Tam Hương.
Dựa theo năng lực của cô bé, Chu Trạch suy đoán cô không chỉ là một con quỷ nhỏ bình thường, thân phận của cô có thể cao hơn?
Chẳng hạn như bộ đầu?
Thậm chí là…phán quan?
Vì hình ảnh của người lính Tiểu Trần Tử đã khắc sâu vào trong tâm hồn của những người dân thôn Tam Hương, nếu cô bé kia chính là phán quan, điều này khiến Chu Trạch lo lắng đến sự hòa hợp ở dưới Địa ngục.
Tiểu Louli ở trong hình hài như vậy thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng một phán quan cũng nhìn non nớt như vậy, chẳng lẽ Thập điện Diêm La đều thích chọn những cô bé nhỏ như vậy?
Đương nhiên, chuyện này rất khó có khả năng xảy ra.
Tiểu Louli vẫn tiếp tục truy tìm tung tích vị linh mục giúp Chu Trạch. Nửa đường, anh nhận được tin nhắn của tiểu Louli hãy đến chỗ cô ấy. Chu Trạch cũng không để tiểu Louli đi tìm cô bé kia nữa. Chỉ cần cô bé không có ác ý, không cần phải động đến cô bé đó làm gì.
Huống hồ cô bé đã giúp anh thu phục cả một thôn đầy ma quỷ, có thể cô ấy không có ý xấu.
Nhưng đến tận lúc nào anh mới nhìn thấy con quỷ tiếp theo?
Bất chợt, một âm thanh vang lên:
"Bạn mau trở lại đi,
Tôi không thể chờ đợi thêm nữa,
Hãy mau trở lại đây…"
Trong hiệu sách vang lên âm điệu của bát hát này. Chu Trạch ho khan một tiếng rồi nhìn về phía con khỉ nhỏ bên cạnh. Con khỉ nhỏ lặng lẽ tắt nhạc.
Lão đạo ngồi ở phía đối diện. Bởi vì khách không có nhiều nên ông ngồi trên ghế, xem ti vi và cắn hạt dưa rất nhàn nhã. Gần đây, tình hình trên thế giới có nhiều biến động, xem tin tức cả ngày cũng không hết.
Chu Trạch đứng dậy và đi rót cho mình một ly nước. Khi Chu Trạch đi ngang qua chỗ lão đạo, ông đột nhiên nói:
"Ông chủ, trong Địa ngục có kênh thời sự không?"
"Ông nói gì cơ?"
"Hẳn là có nhỉ?" Lão đạo suy đoán.
"Haha." Hứa Thanh Lãng đang đứng ở quầy bar pha chế đồ uống nghe thấy cuộc đối thoại liền cười lớn.
"Cười cái gì mà cười? Anh chưa chết thì chưa có quyền lên tiếng." Lão đạo gắt.
"Vậy tôi hỏi ông một chút, nếu trong Địa ngục có thời sự, thì nó sẽ đưa tin về cái gì?" Hứa Thanh Lãng hài hước nói.
"Hừ…"
Lão đạo hắng giọng, nói liền một hơi:
"Bản tin thời sự của kênh truyền thanh Âm phủ có một số nội dung chính sau đây:
"Đại diện chính phủ Địa phủ đã gặp đoàn đại sứ Diêm La Vương và đối thoại về vấn đề hợp tác;
Ký kết hợp tác song phương Đông Tây về việc tiến hành hiệp thương giữa các linh hồn;
Tạo dựng báo cáo ở bờ sông Nại Hà, trong đó, Địa Tạng Vương Bồ Tát là người phát biểu.
Phán quan Địa Phủ tổ chức kỳ họp chung về việc kiên quyết xử phạt những trường hợp sai phạm."
Chu Trạch nghe xong, liền lắc đầu rồi đến ngồi xuống ở vị trí cũ.
Hứa Thanh Lãng ngược lại rất có hứng thú. Anh ta nói hùa theo lão đạo rất rôm rả.
Lúc này, bên ngoài bắt đầu mưa, càng lúc càng nặng hạt.
Trời mưa hay không không phải là vấn đề đối với Chu Trạch, điều khiến Chu Trạch chú ý đó chính là một cô gái mặc sườn xám đang cầm chiếc ô giấy màu đỏ và đứng ngoài cửa.
Đối phương cầm chiếc ô đỏ che kín mặt. Nhưng theo hướng đứng và cách cầm cô của cô ấy, có lẽ, cô đang nhìn Chu Trạch.
Tuy nhiên, lão đạo và kể cả Hứa Thanh Lãng cũng không hề hay biết chuyện này, cũng không có bất kỳ một cảm giác nào.
Cô gái vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích,
Nhưng cả người lại xích càng lúc càng gần đến chỗ Chu Trạch đang ngồi,
Chỉ trong nháy mắt, cô đã đứng sát trước bệ cửa sổ thủy tinh gần ghế của Chu Trạch.
Dáng người nóng bỏng, dung nhan xinh đẹp, làm da sáng mịn, nhưng bên trong không biết chứa bao nhiêu thứ kỳ quái.
Những người phụ nữ mặc sườn xám trên đường xuống Hoàng Tuyền rất nhiều, Chu Trạch không biết đã gặp bao nhiêu lần. Nhưng lần này anh lại được gặp nơi Dương gian.
Chu Trạch bước ra khỏi hiệu sách, cô gái xoay người. Lập tức, khoảng cách giữa hai người họ bắt đầu cách xa. Trong làn mưa mờ ảo, dáng người nhỏ nhắn của cô gần như bị mưa che lấp mất.
Nếu là người bình thường, sau khi thấy cô gái này họ sẽ đuổi theo. Trong cơn mưa xối xả, trên người cô toát ra một sự quyến rũ lạ thường, những người đàn ông nhìn thấy rất dễ bị đổ gục dưới chân cô.
"Này."
Chu Trạch nói lớn,
Nhưng đối phương không dừng lại mà càng lúc càng xa dần. Hình như cô ấy xuất hiện để thu hút sự chú ý của Chu Trạch, rồi sau đó liền di chuyển để Chu Trạch đi theo, hình như cô ấy chính là một người đưa tin.
Người phụ nữ mặc sườn xám đóng vai trò như một người đưa tin thì chắc hẳn nhân vật đứng sau cô không hề bình thường.
Tuy nhiên, khi thấy người phụ nữ đã cách anh một khoảng cách khá xa, Chu Trạch không đuổi theo nữa mà quay trở lại hiệu sách,
Thực là nực cười,
Xuất hiện không có một tiếng động,
Khi bỏ đi cũng không hề có một tiếng động. Chẳng lẽ tôi lại phải đuổi theo cô như nhân vật nam chính ở trong bộ phim ngôn tình sướt mướt?
Nơi này không phải là Địa ngục mà là Dương gian,
Cái tật xấu này,
Không nên có ở đây,
Đóng cửa hiệu sách, Chu Trạch duỗi lưng một cái và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của mình, để Oanh Oanh mang đến cho anh một ly cà phê.
Anh không hề biết rằng, khi anh quay trở lại hiệu sách,
Cô gái mặc sườn xám đã quay lại, giẫm mạnh vào vũng nước trên đường.
Cô quay mặt lại,
Để lộ ra khuôn mặt đang phân hủy rất đáng sợ với rất nhiều giòi đang lúc nhúc.
Có chút không dám tin!
Cô ấy,
Cứ như thế mà xuất hiện?
Sau đó, hình như cô đang do dự không biết có nên tiến đến gần hơn không?
Liệu có nên bằng chính hình hài này tới gần hơn?
"Bẹp."
Một đôi ủng đen dẫm mạnh xuống vũng nước. Một người đàn ông với mái tóc trắng như cước vươn ra, dùng tay vẩy vẩy vài giọt nước mưa đang ở trên chiếc mũ của mình. Bàn tay nhợt nhạt của anh ta đặt lên trên eo của người phụ nữ mặc sườn xám.
Người phụ nữ mặc sườn xám ngay lập tức biến thành một hình nộm bằng giấy, bị ngấm mưa và hoàn toàn bị tan ngay trong mưa.
"Quên đi, cô không thể di chuyển, vậy để tôi đến đó."
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu nâu cà phê, phong cách châu Âu của anh ta rất đáng chú ý, nhưng mái tóc trắng hình như không ăn nhập cho lắm.
Ở cái độ tuổi này, kiểu tóc này,
Có lẽ đã thịnh hành từ mười năm trước.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn bước đến một cách chầm chậm. Cuối cùng, anh ta đã đứng trước cửa hiệu sách và đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt anh ta là người phụ nữ đang pha chế rượu chỗ quầy bar,
À không,
Nhìn kỹ,
Người đó có yết hầu,
Là một người đàn ông sao?
Người đàn ông tóc trắng thấy thắc mắc, không ngừng nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Lãng,Thật thú vị!
Một người đàn ông trông còn đẹp hơn cả một người phụ nữ, người đó đang pha chế đồ uống trong thật uyển chuyển.
Nhìn lại phía sau, Oanh Oanh xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông tóc trắng, cô đi ngang qua và bưng trên tay một ly cà phê.
Một thây ma?
Được nuôi ở ngay trong hiệu sách?
Người đàn ông tự nghĩ thầm. Không một ai trông thấy anh ta, kể cả Chu Trạch đang ngồi đó uống cà phê và đọc báo.
Mọi người trong lòng luôn tồn tại một nỗi sợ,
Sợ mình sẽ trở nên vô hình trong mắt người khác.
Mà trước đó, Chu Trạch có trông thấy người phụ nữ mặc sườn xám, tại sao bây giờ lại không trông thấy anh, mặc dù anh đã đứng ngay trước mặt?
Một con khỉ nhỏ chạy đến bên cạnh người đàn ông tóc trắng, trên tay cầm một món cái búa nhựa đồ chơi trong tay. Người đàn ông rất nhạy cảm, nhìn ngay xuống dưới chân mình xem thứ gì đang ở dưới đó.
Trong mắt người đàn ông, con khỉ tỏa ra nguồn sát khí rất dày đặc.
Vốn là một con khỉ nhưng lại tỏa ra sát khí của một lệ quỷ, nhưng điều này dường như bị đè nén và khó có thể lộ ra.
"Ắt xì hơi...!"
Lão đạo nặng nề hắt xì.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía lão đọa,
Sau đó,
Ánh mắt của anh ta trực tiếp rơi vào chỗ đũng quần của lão đạo. Ở đó có một thứ ánh sáng màu vàng phát ra, che đi hai "quả hạch đào" của lão.
Người đàn ông nhắm mắt, anh cảm thấy mắt mình có chút nhói,
Hiệu sách này,
Thật thú vị.
Một tên quỷ sai nhỏ nhưng lại có rất nhiều người sống cùng ở trong hiệu sách, ai cũng có một điểm đặc biệt riêng.
Cuối cùng, người đàn ông nhìn về phía Chu Trạch,
Và đi đến trước mặt Chu Trạch.
Chu Trạch đột nhiên khẽ nhíu mày. Tay cầm ly cà phê bỗng lắc nhẹ, cà phê từ trong ly rơi xuống ống tay áo của anh.
Oanh Oanh đứng một bên, khi thấy cà phê rơi ra, rất nhanh, cô đến lau giúp Chu Trạch. Đồng thời, giúp Chu Trạch mang một chiếc áo sạch khác đến.
Khi ông chủ gặp chuyện thì lập tức lao đến giúp,
Nó đã trở thành phản xạ tự nhiên của Oanh Oanh.
Người đàn ông tóc trắng ngồi xuống ngay trước mặt Chu Trạch, giờ đây hai người đang mặt đối mặt với nhau.
"Quỷ sai tạm thời sao?"
Người đàn ông tóc trắng lẩm bẩm,
"Thông Thành chỉ là một địa phương nhỏ, vậy mà thay đổi quỷ sai cũng liên tục đấy."
Chu Trạch nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ. Anh cảm giác xung quanh đây có chuyện gì đó không ổn. Người phụ nữ mặc sườn xám với chiếc ô đỏ đã biến mất như thế sao?
Đi rồi,
Không quay lại nữa?
Điều mà Chu Trạch không hề biết, chính là có một người đang ngồi ngay trước mặt anh.
Trong tay người đàn ông xuất hiện một cây bút lông, anh ta nhẹ nhàng vân vê cây bút.
"99%, có thể có sự chuyển biến tích cực."
Người đàn ông tóc trắng cười,
"Vậy tôi sẽ giúp anh một điểm cuối cùng, để anh có thể trở thành quỷ sai chính thức."
Nhưng nếu tôi giúp anh,
Anh phải quỳ xuống dưới chân tôi,
Rồi hành lễ một cách nghiêm chỉnh."
Chu Trạch đột nhiên cảm thấy mình đau nhức, cảm giác này càng lúc càng rõ rệt, không tài nào giải thích được.
Người đàn ông vẫn yên lặng ngồi đó, trên tay vẫn cầm chiếc bút lông. Khi thấy Chu Trạch đứng lên và xoa xoa đầu gối, anh ta đã rất ngạc nhiên, vì cái gì mà Chu Trạch chậm hiểu như vậy?
Một tên quỷ sai thông thường, sau khi bị kích thích sẽ lo lắng mà quỳ rụp xuống ngay, tại sao Chu Trạch lại không như thế?
Anh cùng với những tên quỷ sai khác,
Không giống nhau?
Người đàn ông tóc trắng khẽ nhíu mày, đồng thời thì thầm:
"Quỳ xuống."
Con ngươi của Chu Trạch lập tức co lại,
Thân thể cũng cứng ngắc, giống như cảm giác khi ngủ say bất ngờ bị bóng đè.
"Ông chủ, anh quên cuốn sổ trong đống quần áo bẩn."
Oanh Oanh cầm cuốn sổ tới và đưa nó cho Chu Trạch.
Cuốn sổ lại nằm trong tay Chu Trạch,
Người đàn ông ngạc nhiên đến mức "mắt chữ A, miệng chữ O",
Phía sau lưng Chu Trạch,
Hiện lên hình ảnh của một ngọn núi lớn, dưới chân núi có một con khỉ nhỏ;
Hầu tử dời núi, dời núi viên hầu,
Thân thể vạn trượng,
Chỉ phụ quá Thái Sơn!
Một tiếng vang giòn vang lên,
Người đàn ông tóc trắng trực tiếp quỳ phịch xuống đất,
Mặt không dám tin, nói:
"Phủ…quân?"
Nói xong, người đàn ông tóc trắng lập tức tiêu tan, liền trở nên vô hình.
.....
Cả trời đất được bao trùm bởi một màu đen kịt,
Người đàn ông đang nằm ngủ dưới gốc đa cổ thụ bỗng nhiên mở mắt,
Trong giấc mơ, anh ta thấy có một cậu bé, sau lưng cõng một chiếc bút lông to, nhìn dở dở ương ương.
Nhìn cậu bé hoảng hốt như hồn bay phách lạc.
Đột nhiên,
Ở phía dưới,
Chỗ gốc của cây đa cổ thụ,
Một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện. Đôi mắt lớn như chiếc đèn lồng được thả lên trời trong dịp Tết đến.
Dáng dấp của nó như chiếc sừng hươu, đầu như lạc đà, miệng giống con lừa, mắt như rùa, tai như trâu, vảy giống vảy cá, râu như râu tôm, bụng giống rắn…mỗi đặc điểm trên mình của nó giống một con vật khác nhau. Trông vô cùng quái dị.
"Không phải cho phép người…Đi ngu ngoạn…Ba tháng...Tỉnh nhanh vậy..."
Cậu bé mím chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ đang lấy lòng, nói:
"Ta muốn tỉnh dậy sớm một chút để có thể giúp người, ta không muốn để người làm việc một mình."
Cậu bé,
Không nói thật.
Nhưng đối phương hình như rất hài lòng, chậm rãi cúi xuống nói:
"Ngươi thật có lòng…không uổng công ta…cho ngươi…đi du ngoạn lấy kinh nghiệm…"
"Không nhờ có người thì ta không thể có ngày hôm nay, vẫn chỉ là một hồn ma nhỏ."
Cậu bé bắt đầu vệ sinh cổ đại quanh cây đa,
Rất ân cần,
Tỉ mỉ.