"Gia đình anh có giàu có không?"
Chu Trạch đưa cho Trương Yến Phong một điếu thuốc.
Sở dị hỏi như vậy, là có nguyên nhân.
Và vì lý do này, Chu Trạch có linh cảm rất cao, bởi vì nó tương quan với vui buồn của anh, chí ít ở thời gian trước, nó là như vậy.
Cháu trai cùng chất tử khác nhau ở chỗ nào?
Cháu trai là con của em gái, em gái cùng em rể sinh ra, không phải theo dòng họ các người.
Còn chất nhi là cháu ruột, đệ đệ cùng em dâu sinh ra con trai, cùng một họ với bạn.
Con cái trong gia đình chính là chất tử, con trai của người khác chính là cháu trai, bởi vậy chị gái, em gái gả cho nhà người ta, sinh con cũng là người nhà người ta.
Đương nhiên, có một trường hợp đặc biệt, cái này khi con rể tới ở rể, đó là điểm khác biệt.
Nếu không có ông chủ Chu ngăn lại, danh tính của Trương Yến Phong rốt cuộc anh ta cũng sẽ ngồi kể lể hết ra.
"Trước đây trong nhà có một nhà máy nhỏ, mẹ tôi nhanh chóng an bài hôn sự cho em gái, trong xưởng việc trên dưới cũng giao cho em rể, tôi dù sao cũng không phải là loại người làm ăn thông thạo, cũng lười biếng nghĩ ngợi về nó."
Sau sự cố xảy ra năm trước, nhà máy đã đóng cửa, mẹ tôi cũng vì điều này mà bị đả kích không nhiều ít, đã chết ngay sau đó."
Trương Yến Phong nói những lời này giống như là dốc hết ruột gan, đây bản năng là nghề nghiệp của anh ta, anh ta làm một cảnh sát hình sự có thâm niên, tự nhiên rõ ràng có chút cảm xúc xen vào khó mà có thể làm được việc.
"Đợi một chút."
Chu Trạch giơ tay lên có chút ngạc nhiên,
"Em rể của anh hiện tại đã bỏ đi, phải không?"
"Chà, bỏ đi, bởi vì bị đối xử tệ."
"Biệt thự này đang được rao bán là của ai?" Chu Trạch hỏi lạ lùng.
Ngôi biệt thự này Oanh Oanh ở bên kia đã hoàn thành thủ tục, nói trên danh nghĩa thì nó là bất động sản thuộc sở hữu cũ của em gái Trương Yến Phong, nhưng bây giờ coi như là tài sản của Bạch Oanh Oanh, cũng chính là tài sản của Chu Trạch.
"Nó có được bán không?" Chu Trạch cau mày, hiển nhiên, anh không biết gì về chuyện này.
"chà, đáng ra nó phải được mua từ gia đình của tôi."
"Anh đã mua ngôi nhà này à?"
"Có phải anh không?"
"Anh...…." Trương Yến Phong không biết phải nói gì.
"Vì vậy, chuyện lần này anh không thể van cầu tôi, tôi cũng tới nhìn xem, bất kể chuyện có thế nào, trong chính ngôi nhà của tôi, đầu đến cuối cũng phải rõ ràng."
"Khả năng ngôi nhà này được bán đi bởi em rể, vào thời điểm đó, nó cũng đứng tên ngôi nhà này."
"Đây là việc của gia đình anh, dù sao đi nữa, việc tôi mua nhà này cũng là hợp lý và hợp pháp."
"Một ngôi nhà này, tất cả những gì tôi muốn là chân tướng, đó là sự ra đi của em và cháu tôi."
Trương Yến Phong trầm giọng nói.
Trong căn nhà này,
Chu Trạch hít một hơi thật sâu,
Nhìn lên trần.
Ngôi biệt thự này thật lâu không có ai quét dọn, Trương Yến Phong thỉnh thoảng đi tới, nhưng để anh ta cầm chổi quét tước lau nhà, thì thực sự không có.
Trên ghế sô pha có một lớp bụi, Chu Trạch thổi nó, rồi ngồi xuống, nói:
"tình hình cụ thể như thế nào rồi, hãy cho tôi biết một chút, hồ sơ tôi chưa xem xong, là uống thuốc độc tự sát có phải không?"
"Đúng, là uống thuốc độc tự sát,cả em gái và cháu tôi họ đều tự sát, chết ở nơi đó."
"Ở đâu?"
"Trên ghế sô pha anh đang ngồi."
"...….."Chu Trạch.
Chu Trạch cũng quay đầu nhìn chỗ khác một chút, không nhìn thấy gì, đương nhiên, cũng không thể dọa anh ta đến nhảy dựng cả lên, ông chủ Chu bao sóng gió còn đã trải qua, sao phải sợ thứ này?
"Nếu là tự sát, tại sao lại dính líu đến em rể?" Chu Trạch có chút khó hiểu nói, "này, sẽ không làm anh nhụt chí đi đấy chứ?"
Đây chỉ là nói đùa, Chu Trạch hoàn toàn tin vào nhân phẩm của Trương Yến Phong, anh ta là một cảnh sát tốt, thực sự sẽ không làm loại chuyện này.
"Chuyện này dính líu đến người thân của tôi, đây cũng không phải là thuộc về chuyên môn.
Lúc phát hiện thi thể chính là bảo mẫu thường xuyên quét tước ở đây, cô ta là người báo án.
Cảnh sát chúng tôi đi kiểm tra thi thể một lúc, phát hiện em gái tôi cùng hai đứa trẻ trên người rõ ràng bị trói lại còn có những vết thương ngược đãi, vết cũ vết mới đều có, chứng tỏ là bị bạo hành gia đình trong một thời gian rất dài."
Do đó, cảnh sát điều tra cho thấy cô ấy chết là bởi vì không thể chịu đựng được bạo hành gia đình trong thời gian dài, cho nên mới quyết định kết liễu bản thân, cô ấy đã làm một việc ngu ngốc là đem hai đứa trẻ cùng mình uống thuốc độc từ giã cõi đời.
"Có phải tình tiết vụ án này đã rất rõ ràng rồi hay sao?" Chu Trạch hỏi.
"Em rể tôi không thừa nhận." Trương Yến Phong nói.
"Nhưng vẫn bị kết án."
Mặc dù không phải tội giết người, nhưng cũng bị phán quyết 10 năm, lý do bị bỏ tù là vì tội bạo hành, đưa đến hậu quả nghiệm trọng." Trương Yến Phong nói.
"Cho nên, anh tiếp tục điều tra nguyên nhân đó là gì à?" Chu Trạch tò mò nói.
Trường hợp này thực sự rõ ràng.
"Tôi là anh trai, không phải dạng người đó, mặc dù anh ta ở rể, nhưng chúng tôi đối xử với anh ta vô cùng tốt, tốt hơn cả cha mẹ anh ta đối xử với anh ta nữa."
Chu Trạch móc móc lỗ tai,
Mỗi gia đình đều nói thế này,
Chu Trạch có thể bảo nói rằng khi làm rể ở nhà Bác sĩ Lâm cha mẹ cô ấy chắc chắn cũng đối xử với mình tốt biết bao nhiêu nhưng có lẽ nói ra là không tiện, nhưng con rể hiện tại Bạch Nhãn Lang thậm chí còn không trở về nhà.
"Em gái tôi cũng tốt vô cùng, rất dịu dàng và ân cần."
Chu Trạch lại móc móc lỗ tai, mọi anh em đều nói như vậy."
"Em rể cũng là người không tệ, lúc trước đã từng gặp qua, cũng đã xem qua đôi chút, không phải là dạng người như vậy."
"Ai rồi cũng khác." Chu Trạch an ủi.
Không biết là tại sao, sau khi nghe một câu chuyện như vậy, Chu Trạch cảm thấy Trương Yến Phong giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.
Mẹ nó,
Làm sao có thể xem đây là lý do được cơ chứ?
Anh ấy tốt, những người thân quen của anh ấy tốt,
Cái này chẳng khác nào là đang thống kế người để chuẩn bị nhận tiền lương,
Ai mà tin được?
"Thi thể của em gái tôi và hai đứa trẻ đã được xem qua, cũng đã được kiểm tra qua." Trương Yến Phong ngồi trên sàn nhà, không ngại ngùng mặt đất đang bẩn, đương nhiên, Chu Trạch cảm thấy người này so với sàn nhà thậm chí còn bẩn hơn, đầy cảm giác về một vị cảnh sát giống như trong các bộ phim truyền hình.
Tuy nhiên, loại cảnh sát này cũng khiến các nữ cảnh sát trẻ rất thích.
Vụ án này không phải do Trương Yến Phong chủ sự, nhưng lấy thân phận của anh ta hoàn toàn có thể xem qua hồ sơ này một chút quả thực không có vấn đề gì.
"Có rất nhiều vết sẹo cùng vết bầm tím trên cơ thể, chúng rất nghiêm trọng, có vẻ những vết thương cũng và vết thương mới chằng chịt lên nhau, tồn tại theo năm tháng.
Kể từ khi cô ấy kết hôn, về cơ bản, đã mang hai đứa con về, cũng rất ít khi ra ngoài, đối với giao lưu bên ngoài cũng rất ít, nhưng cô ấy vẫn hoàn thành tốt nữ công gia chánh."
"Sau đó thì sao?" Chu Trạch ngáp một cái.
"Nhưng vấn đề là trước một tuần xảy ra vụ việc, con trai tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã đưa nó đến công viên nước, cũng đưa cháu trai và cháu gái của mình theo."
Nói đến đây,
Khóe mắt Trương Yến Phong bỗng nhiên đỏ lên, giống như một con sói đói, trước mặt Chu Trạch quát:
"Tôi thề, tôi thấy cháu trai và cháu gái của mình chẳng có một vết sẹo nào cả!"
Chết tiệt,
Một tuần sau, khi họ chết,
Những vết thương cũ kia nhìn thấy còn giật mình, ở đâu lại xuất hiện kia chứ!"
Chu Trạch ngây ngẩn cả nguwoif.
Một tuần trước khi vụ việc xảy ra, Trương Yến Phong đưa con trai cùng cháu trai cháu của mình đi công viên nước, hai tiểu hài đã mặc đồ tắm, cháu trai chắc chắn mặc quần cộc, có tổn thương liền có thể nhìn thấy, Trương Yến Phong là một cảnh sát hình sự có thể đã phải phát hiện ra ngay rồi.
Anh ta chắc chắn là không có, vậy nghĩa là không có.
Nếu có, thì đã không chờ đến lúc phát sinh vụ án, Trương Yến Phong chắc chắn đã đi tới lật tung cái nhà này lên để đi tìm em rể rồi.
Điều này thật kỳ lạ,
Sau khi chết,
Sẽ có nhiều vết sẹo trên cơ thể? Thậm chí chấn thương cũ làm sao mà tạo ra?
Chu Trạch đang nói đến việc một số đồ cổ có thể được tạo ra bằng cách làm cũ nó đi, vậy có thể làm ra tương đương, thư họa cũng có thể làm cũ, những vết thương này, cũng làm được như thế ư?
"Cho nên, đây chính là lý do khiến tôi nghĩ rằng vụ án này chắc chắn có vấn đề!" Trương Yến Phong hít sâu một hơi, rồi lại nặng nề thở ra, "cũng là tại muốn tin tưởng vào em rể, rằng anh ta hoàn toàn không ngược đãi vợ và hai cháu tôi."
"Nhưng những lời anh nói cái nào cũng đều chứng minh cho điều đó." Chu Trạch nói.
Trương Yến Phong gật đầu,"đúng, lời tôi nói, không có cách nào xem như là chứng cứ, nhưng giám định pháp y đã kiên quyết xác định như thế, rằng ít nhất hai đứa trẻ đã chịu bạo hành trong suốt hai năm trời."
Chu Trạch đứng đấy và quan sát xung quanh.
"Nếu như vậy, sự tình này thật sự không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi đã điều tra trường hợp này trong một thời gian dài, nhưng chương bao giờ có manh mối nào cho đến khi tôi gặp anh, tôi cảm thấy rằng anh sẵn sàng giúp tôi, tôi chắc chắn sẽ có bước đột phá.
Đầu chuôi xích sắt kia đã tra tấn tôi trong suốt 20 năm, cũng là được anh giải quyết."
"Chớ nóng vội tâng bốc tôi, anh muốn tìm bước đột phá cho vụ án này phải không?
"Này này! Này này!"
Trên lầu, bỗng nhiên truyền đến một tiếng va đập.
Chu Trạch cùng Trương Yến Phong liếc nhìn nhau, trực tiếp xông lên cầu thang.
"Đó là phòng ngủ, phòng của em gái tôi."
"Âm thanh phát ra từ đó.
Trương Yến Phong trực tiếp phá tan cửa.
Nhưng trong phòng ngủ, không có gì cả.
Tuy nhiên, âm thanh ngay sau khi Chu Trạch có thể xác nhận, nó thực sự là từ đó truyền tới.
"Này...ôi...…."
Âm thanh lại một lần nữa truyền đến!
"Dưới gầm giường!"
Trương Yến Phong lập tức rút súng ra, và đá vào chiếc giường.
Dưới gầm giường,
Lại có một con chó toàn thân đẫm máu,
Bên hông thân thể không ngừng quơ quẩy móng vuốt.
Ngay cả khi có người đến, nó giống như chưa bị phát hiện,tiếp tục đang vặn vẹo.
Chu Trạch ngồi xổm đưa tay bắt lấy con chó,con chó vẫn còn đang thống khổ giãy giụa, giống như là đang gánh chịu một loại cực hình nào đó.
Nhưng sớm thôi,
Nó liền bất động.
Thoi thóp nằm trên mặt đất, không còn nhiều thần thái trong mắt.
"Nhà anh có thú cưng nào khác không?" Trương Yến Phong chỉ vào con chó nói.
Đây là thú cưng của gia đình người khác, không phải chó lang hoang đi lạc.
"Đừng lo lắng, nhìn đây."
Chu Trạch chỉ vào vết sẹo của con chó.
"Những vết thương này đều đã đóng miệng, lại là vết thương cũ,
Nhưng đây lại giống như là xuất hiện những vết thương mới, còn chưa để lại sẹo."
Nói xong,
Chu Trạch quay lại nhìn Trương Yến Phong nói:
"Chẳng phải là giống với chị gái và cháu của anh hay sao?