"Đến, cho mày, bản thân mày đừng tìm đường chết mà mở nó ra, nhìn xem kết cục của con chồn ngu kia là gì, hiểu không?"
Chu Trạch đưa tay sờ sờ đầu hầu tử, đang gặm sâm núi, sau đó ném sách âm dương cho.
Cái con khỉ này rất nhạy bén, tuy nói đời trước nó là yêu hầu thần thông, nhưng nếu đặt sách âm dương ở chỗ nó thật cũng rất an toàn, lúc trước sở dĩ Hoàng Đại Tiên Nhi không trộm được sách âm dương, đều là vì sách âm dương nằm trong tay của hầu tử.
Vả lại, có lẽ nó đã chịu ảnh hưởng quá lớn từ tâm thái của Lão đạo. Rốt cuộc hầu tử có bản tính gì, Chu Trạch quá rõ ràng, nó bảo quản cái này, cho dù như thế nào, nó cũng sẽ không thương tổn tới bản thân.
Quan trọng nhất là, Chu Trạch không muốn mang vật này theo người, nó cứ không ngừng nhắc nhở bên cạnh mình ai sẽ lập tức chết ngay, quá phiền.
Bắt Hoàng đại tiên cũng chỉ là chuyện Chu Trạch tiện tay mà thôi, tuy nói cách làm kiểu lúc trước Hoàng đại tiên không trộm thành, giả bộ khách khí bản điều kiện với mình quả thật có chút dối trá, nhưng trước đây ông chủ Chu không nói hai lời, lời cầm sách âm dương hướng về phía bát cô nãi, hô một tiếng:" Tôi gọi bà một tiếng, bà có dám đáp lại không?" thật ra cũng là một loại ghê gớm.
Đại gia đại ca không cười nhị ca, đứng trên góc độ của ông chủ Chu, anh có sách âm dương, vừa lúc có thể khắc chế đám Đại Gia Tiên mỗi khi không có chuyện gì làm lại th ích trò chơi " linh hồn xuất khiếu" này.
Cho dù hiện tại ông chủ Chu không biết việc sưu tầm "thế giới động vật" này có lợi ích gì, nhưng chuyện này cũng giống như một con sóc không ngừng sưu tầm quả thông,
Cũng giống với Bạch Oanh Oanh khi cô ta mới bắt đầu chơi trò chơi ăn gà, ra đường lục soát tìm kiếm cả nửa tiếng, cuối cùng bị một súng bắn bể đầu nhưng vẫn rất vui vẻ như trước,
Cảm giác vui vẻ và thỏa mãn khi tìm kiếm sưu tầm này là bệnh chung của con người, không đúng, là bản năng của bất kỳ sinh mệnh, nó trí tuệ nào.
Cho dù lập trường khác nhau, tư duy cũng khác nhau, nếu là người bình thường, ông chủ Chu sẽ không làm như vậy, nhưng trong mắt Chu Trạch, đám Đại Tiên Nhi này lại không phải là người, nếu đã không phải là người, anh cũng chẳng thèm nói chuyện nhân nghĩa đạo đức gì với bọn họ.
Trước bắt lại rồi nói sau, nói không chừng ngày sau còn có tác dụng thì sao?
Lão Chu chưa từng quảng cáo rùm beng rằng mình là một người tốt, lão cũng không làm người tốt được.
Không biết vì sao anh chàng hát rong còn chưa tỉnh lại, anh ta đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngẩn người, Chu Trạch cũng không để ý tới anh ta, trực tiếp lên tầng hai.
Hứa Thanh Lãng vẫn ngồi ngâm trong thùng tắm, anh đã ngâm rất lâu, nhưng thân thể cũng chưa trắng trở lại, càng không xuất hiện thêm vấn đề gì khác, Chu Trạch cảm thấy phỏng chừng đây là nhờ bùn của hầu tử.
Hiện tại rất nhiều tiệm rượu thích xây dựng một ôn tuyền đi kèm, nhưng đa số ôn tuyền đều chỉ để lừa người, ví dụ như vừa đi vào ngâm nửa giờ da bắt đầu trắng bợt, điều này cũng đồng nghĩa với việc "ôn tuyền" này chưa từng được xử lý.
Bên cạnh lão Hứa có một bàn trà nhỏ, phía trên có một cái bát, trong cái bát là một thứ chất lỏng màu đỏ, bên cạnh đó còn có một cây hương dài được bọc trong tóc, đang từ từ cháy.
Bên trong hình như còn có đồ vật trắng tinh giống như trứng côn trùng, đang nhúc nhích nhẹ.
Chu Trạch đứng bên bàn trà, quan sát quả trứng côn trùng này.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Hứa Thanh Lãng tức giận nói.
"Vừa nghĩ tới chuyện tối nay con côn trùng này sẽ tiến vào cơ thể cậu, dạo chơi xung quanh, tới a rồi lại qua b, không bỏ sót nơi nào,
Tôi đã cảm thấy thật rất mong đợi."
"...…"Hứa Thanh Lãng.
Đưa điếu thuốc cho Hứa Thanh Lãng, Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh thùng tắm.
Không trò chuyện gì nữa, hai người đàn ông có vẻ rất yên tĩnh, còn chưa hút xong điếu thuốc, điện thoại của Chu Trạch đã reo lên, là một số xa lạ.
"Alo." Chu Trạch nhận điện thoại.
"Lục Phóng Ông là người của đơn vị các người sao?"
"Lục Phóng ông là ai?" Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Lão đạo." Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.
"Ah, đúng vậy."
"Anh ta đã tiêu phí ở chỗ chúng tôi, nhưng không có tiền thanh toán, mời anh tới tính tiền cho."
"Không có tiền thanh toán?"
"Đúng, không có tiền thanh toán."
"Chỗ các người là nơi nào?"
"Câu lạc bộ spa Bích Thủy Lam Thiên ở Cảng Áp."
"Để anh ta nghe điện thoại đi, tôi cần xác định một chút." Chu Trạch nói.
Đầu bên kia điện thoại yên tính trở lại,
Chu Trạch lắc đầu, anh không nghĩ tới Lão đạo lại có lúc ăn chơi gái gú như thế.
"Ông chủ, ông chủ....." giọng nói của Lão đạo truyền đến, nhưng sau đó dường như anh bị cái gì đó chặn họng, không nói lời nào khác.
"Tôi muốn anh ta nói chuyện với tôi." Chu Trạch yêu cầu nói.
Trả tiền giúp Lão đạo cũng không phải chuyện gì to tát, tuy rằng ông chủ Chu nghèo, nhưng đối với thuộc hạ nhân viên của mình, chút đại khí ấy vẫn phải có, thế nhưng Chu Trạch nhất định phải xác định được an toàn của Lão đạo đã.
"Anh tự mình qua đây trả thù lao là được rồi, tự anh lên mạng tra địa chỉ, trong vòng hai giờ, anh phải qua đây, nếu không, chúng tôi không cách nào bảo đảm an toàn của anh ta đâu."
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại mang theo một loại uy hiếp không chút nào che giấu.
"Các ngươi gửi tài khoản Alipay cho tôi, tôi trực tiếp chuyển tiền tới là được." Chu Trạch nói.
"Xin lỗi, món tiền này nhất định phải tự anh qua trả."
"Các người cần đòi tiền sao?" Chu Trạch nghe được ý tứ khác, hình như đối phương không chỉ đơn thuần là cần tiền.
"Tút tút….tút tút....."
Đối phương cúp điện.
"Làm sao đây?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Đối phương cúp điện thoại rồi." Chu Trạch nhún nhún vai:" Chuyện này có gì đó rất lạ."
"Vậy anh tới xem một chút đi."
"Ừm."
Chu Trạch gật đầu, đi xuống lầu, đang chuẩn bị rời khỏi phòng đọc sách, chợt anh lại gửi cho Bạch Oanh Oanh một tin nhắn, để Bạch Oanh Oanh ngừng chơi game trở về trông tiệm.
Sau đó, Chu Trạch bắt xe đi tới câu lạc bộ kia.
Câu lạc bộ này ở đối diện Đại Thuận Phát, quy mô khá lớn, đẳng cấp...chí tít thoạt nhìn đẳng cấp của nó khá cao, sau đó khi Chu Trạch xuống xe, cũng không nán lại quá lâu, trực tiếp tìm thang máy lên tầng bốn.
Cửa thang máy mở ra,
Bên trong bày biện xanh vàng rực rỡ, lễ tân, phục vụ viên cùng nhau cúi người với Chu Trạch;
"Hoan nghênh quang lâm Bích Thủy Lam Thiên, hy vọng ngài chơi vui vẻ."
Chu Trạch trong lòng cảm thấy buồn cười, anh biết khẩu vị của Lão đạo, trước đây Lão đạo chỉ thích tới tiệm uốn tóc bên cạnh tiệm mát xa chân để gieo yêu thương, nhưng nơi đẳng cấp cao thế này Lão đạo không thích tới.
Anh ta cần tìm mấy em gái lớn chứ không phải mấy cháu gái.
"Thưa anh, xin hỏi anh làm đủ liệu hay làm dưỡng sinh?"
Một lễ tân vóc người cao gầy chủ động đi tới trước mặt Chu Trạch, hỏi thăm.
Chu Trạch nhớ kỹ trước kia là Lão đạo phổ cập khoa học cho mình,
Bình thường khi tới nơi này, người ta vẫn thường hỏi mình " đủ liệu" hay làm "dưỡng sinh". Đây cũng giống với tiếng lóng của ngành nghề này, làm đủ liệu chính là mời kỹ thuật viên chính quy đến làm đủ liệu trình cho mình, nếu mình trả lời là "dưỡng sinh", chính alf mời kỹ thuật viên rất chính quay, nhưng thứ sau còn mang theo hạng mục không thích hợp cho trẻ nhỏ.
Chỉ có điều trước khi muốn làm hạng mục không thích hợp này, bọn họ sẽ cưỡng chế yêu cầu mình trả tiền cà thẻ.
"Tôi tới tìm người, bên phía mấy người gọi tôi tới." Chu Trạch trả lời.
Nữ nhân viên gật đầu, lấy ra bộ đàm hỏi một chút, sau đó mỉm cười khom người với Chu Trạch:" Mời anh đi theo tôi."
Cô ta ở phía trước dẫn đường, Chu Trạch theo ở phía sau, sau khi rẽ vào nhiều ngã rẽ, nữ tiếp viên đẩy cửa nhỏ một căn phòng ra, ra hiệu cho Chu Trạch đi vào.
Chu Trạch đi vào, bên trong có một bồn tắm lớn, một sô pha, một TV lớn, còn có một giường tròn có màn che bằng lụa mỏng.
"Đây là ý gì?" Chu Trạch hỏi.
"Thưa anh, đây là bạn anh đặt phần ăn đế vương cho anh, một lát nữa sẽ có kỹ thuật viên đến."
"Tôi đến đón bạn tôi."
"Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm." Nữ tiếp viên xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Chu Trạch đã trực tiếp móc cổ cô ta từ phía sau,
"không nói thì đừng trách tôi."
"Thưa anh, tôi cũng có thể lên, nhưng giá cả cao hơn kỹ thuật viên." nữ tiếp viên nói, mặt không đổi sắc.
Ngay sau đó,
Chu Trạch chỉ cảm thấy hạ thân mình bỗng nhiên ngứa ngáy, phía sau nữ tiếp viên này có một cái lông xù trực tiếp dài ra, trên đó tản phát mùi thơm khiến người khác mê say, khiến huyết mạch người ta bành trướng.
Một đôi bàn tay nhỏ mềm mại không xương bỗng nhiên leo lên người Chu Trạch, bắt đầu dạo chơi xung quanh, mỗi một vị trí đều như chọt trúng điểm G nhạy cảm nhất.
Lúc này,
Có vẻ như bản thân đứng trên con thuyền chịu sóng gió to lớn, kích thích cảm quan mãnh liệt không ngừng kích thích cảm quan mãnh liệt không ngừng kích thích trung khu thần kinh của mình.
Đây là thứ mà một người đàn ông, không đúng, là bất kỳ sinh vật giống đực nào đều là bị cám dỗ tới khó mà ngăn cản.
Nữ tiếp viên rất có lòng tin với hành động này, cô ta chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng rất nhanh, cô ta ngây ngẩn cả người,
Bởi vì một chiếc móng tay sắc bén đã vắt ngang trên chiếc cổ mềm mại của cô ta, chỉ cần nhích thêm một phân là có thể thấy máu.
Dao anh có thể không có phản ứng?
Khả năng tự khống chế bản thân của anh lợi hại như vậy sao?
Nữ tiếp viên chấn kinh, đồng thời còn muốn thu lại cái đuôi của mình, cũng rời hai tay của mình đi.
"Hồ ly tinh?"
Chu Trạch nhìn nữ tiếp viên, lại càng cường điệu nhìn cái đuôi vừa dài ra sau lưng đối phương.
"Hiện tại đã có thể dẫn tôi tới gặp bạn của tôi chưa?"
"Cũng được, anh đang ở cạnh vách." nữ tiếp viên rất bình tĩnh hồi đáp.
Chu Trạch vừa tiếp tục khống chế nữ tiếp viên, vừa đi theo cô ta tới căn phòng sát vách.
Ở nơi này,
Lão đạo đang nằm trên giường, vẻ mặt say mê ôm một kỹ thuật viên, cho dù Chu Trạch đi đến, dường như anh cũng không nhìn thấy, phía sau kỹ thuật viên này cũng có một cái đuôi.
Hiển nhiên, Lão đạo đã bị thôi miên, chìm vào trong ảo tưởng không thể miêu tả nào đó, hơn nữa anh ta còn đang nói mớ không ngừng.
"Chu tiên sinh, yêu tu rừng núi chúng tôi coi trọng quy củ nhất, cũng coi trọng hai chữ" khách khí" nhất, nếu không ở Đông Bắc đã không có nhiều gia đình cung phụng chúng tôi như vậy.
Có thể Chu tiên sinh không phải người Đông Bắc, cho nên không có cảm nhận gì, cũng có thể trước đây ngài đã đọc nhiều tiểu thuyết yêu quái, cho nên mới hiểu sai gì đó về chúng tôi.
Bạn của anh không sao cả, chúng tôi cũng không làm gì anh ta.
Cho dù là đến hiện tại,
Chúng tôi vẫn đang nói đạo lý với anh.
Bát cô nãi tự ý tới đạo trang của ngài, bị ngài bắt lại, không có gì đáng trách, không chào hỏi trước lén xông vào đạo trang của người khác vốn là một kiêng kỵ rất lớn.
Hoàng đại tiên có ý đồ tới đạo trường của ngài trộm đồ, cũng bị ngài bắt, đây cũng là chuyện không có gì đáng trách.
Chúng tôi nhận sai, chúng tôi cũng nhận phạt, bọn họ tài nghệ không bằng người nhưng lại vẫn dám đánh đấm lung tung ở thế tục, bị thua thiệt cũng là chuyện thường.
Chu tiên sinh ngài đại lượng, xin ngài bao dung và giao cao đánh khẽ.
Tiểu nữ đây vô cùng cảm kích ngài, còn nữa, tiểu nữ đã an cư lạc nghiệp ở Thông Thành, ngày sau nếu Chu tiên sinh có chuyện gì, chỉ cần gọi tiểu nữ một tiếng là được."
"Có phải nếu tôi không đáp ứng, sau này còn sẽ có chuột tình nhím tinh gì đó đến gây phiền phức cho tôi không?"
"Tất cả tồn tại trong núi sâu đều là người một nhà."
"Được rồi, tôi có thể thả bọn họ ra, cô trở về phòng đọc sách với tôi là được."
"Ha ha ha, tiểu nữ không dám đâu, phòng đọc sách của ngài quá tà, tiểu nữ sợ bản thân mình có đi mà không có về, vì thế mới mời bạn ngài tới đây, từ đó lại mời ngài tới…"
"Vậy để tôi gọi điện thoại, sai người đưa chúng đến."
"Cũng được."
"Ô Ô Ô…."Bên kia, Lão đạo còn đang nằm trên giường vừa thích ý liên tục chấm mút, vừa lẩm bẩm như nói mơ:"hahaha, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng thành quỷ rồi, không thể làm quỷ như ông chủ được, rất không thú vị, cho dù có muốn phong lưu cũng không thể phong lưu nổi.
Nữ tiếp viên che miệng cười khẽ,
Cô ta thấu hiểu rất rõ điều này.
Chu Trạch hít sâu một hơi,
Anh mới lấy điện thoại ra lại nhìn về phía nữ tiếp viên, hỏi:" Hiện tại tôi có thể cự tuyệt không?"
"Hả?"
"Đột nhiên tôi cảm thấy, các người giết lão già này thì cũng tốt."