Sau khi cảnh sát ghi chép xong, trời cũng đã sáng, vụ án phóng hỏa rạp chiếu phim, biến đổi bất ngờ, nhưng cũng mở ra một cục diện mới, lúc trước cảnh sát cũng không sao tìm ra nguyên nhân của vụ cháy, cũng không có căn cứ hoài nghi thanh niên giao hàng này phóng hỏa, hiện tại dù không có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần anh ta dùng ánh mắt nhìn vào đối phương, thì sẽ phát hiện ra chân tướng
Về phía dư luận sau đó, sự sụp đổ của những lần phát sóng trực tiếp do người thanh niên giao hàng tạo ra, Chu Trạch liền nghĩ đến vấn đề này, anh ta cũng có thể làm lại như vậy những gì mà anh ta có thể làm ra rất nhiều.
Vật ma, được giao cho hồn ma để giải quyết, còn vật người thì giao cho cảnh sát giữ.
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, hít thở không khí trong lành của buổi sáng, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.
Thuê xe quay trở lại tiệm, Chu Trạch nhìn thấy Hứa Thanh Lãng bên cạnh đã mở cửa buôn bán, mặt bộ quần áo thường ngày và ngồi ở cửa nhặt rau đem đi phơi nắng, âm thanh phát ra trong miệng
"đồng tử đùa giỡn" (âm nhạc địa phương, mỉm cười, nhàn nhã, thể hiện một sự quyến rũ, lãng mạn.
Hết thảy mọi thứ,
Nó vẫn trở về như cũ.
Chu Trạch đi vào trong tiệm, Hứa Thanh Lãng phủi tay, hỏi: "Ăn cái gì?"
"Chà, tôi muốn một chén nước ô mai. "
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
Chu Trạch ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Trong một thời gian ngắn, Hứa Thanh Lãng mang ra một bát mì trứng, nước súp trong vắt, sợi mì nối liền, tất nhiên, những điều này không quan trọng, quan trọng nhất, và quen thuộc là chén nước ô mai, đã xuất hiện trước mặt Chu Trạch.
"Làm cho tôi một thùng, giá bao nhiêu?" Chu Trạch chỉ vào thùng nước trong tiệm, "Làm trước một thùng".
"Đợi một lúc" Hứa Thanh Lãng ngồi xuống trước mặt Chu Trạch, ngặm trong miệng một điếu thuốc, anh ta rất muốn làm một tiểu côn đồ, Nhưng hết lần này đến lần khác làm cho người ta cảm giác "nữ nhân hút thuốc rất mỹ lệ"
Anh ta không phải phụ nữ, cũng không phải đồng tính, chỉ có thể đổ lỗi cho ông trời đã trao nhầm làn da.
Sau khi uống nước ô mai của Hứa Thanh Lãng, Chu Trạch không còn cảm giác kinh tởm khi ăn tô mì nữa, nhưng anh vẫn phải uống một vài ly nước để dồn nén nó lại.
"Có nhớ rõ khi Lâm Đại Ngọc vào Cổ phủ ăn cơm đã gặp chuyện gì không?" Hứa Thanh Lãng vừa phì phào khói thuốc vừa hỏi.
Chu Trạch ngẫm nghĩ một hơi mới hiểu.
Lâm Đại Ngọc bước vào Cổ phủ, bữa cơm gia đình đầu tiên, sau bữa cơm, cha của Lâm Đại Ngọc có nói không nên uống trà sau khi ăn cơm, như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa, nhưng mẹ và các chị ai cũng uống, nên cô cũng phải uống theo cùng.
"Tôi có thể ăn no là được rồi." Chu Trạch lắc đầu, trong lúc này anh không muốn là một ông già hay một chuyên gia về ăn uống, về chuyện tiêu hóa, hãy đề cập đến nó sau.
"Trong thâm tâm của tôi có chút không cam tâm." Hứa Thanh Lãng đi thẳng vào vấn đề, "Cha mẹ tôi, đã đi rồi."
Cha mẹ của Hứa Thanh Lãng vốn đã mất sớm, nhưng lần này "đi" là có ý là đã đi xuống Âm phủ.
"Đã đi là như thế nào?" Chu Trạch hỏi, đáp tiếp một tiếng, "Hãy nén đau thương", ngẫm lại thấy không đúng.
"Bị phát hiện rồi."
Chu Trạch phì phà khói thuốc tay hơi run run,
Bị phát hiện rồi?
Chu Trạch nhớ lại ông lão đã bị tai nạn lúc trước có nói "Tôi đã bị phát hiện!"
Hứa Thanh Lãng nhìn Chu Trạch, "Tôi không cam tâm, nó không công bằng, tại sao cô ta mang cha mẹ tôi đi, nhưng lại không mang anh đi."
"Hắn? Cô ta?" Hình ảnh Tiểu La Lỵ hiện lên trong đầu của anh, kết hợp với chuyện cả buổi tối Hứa Thanh Lãng đóng cửa, cũng đã đoán được bảy tám phần sự việc.
"Cô ta, không thể nào đâu."
"Âm phủ mở ra, người chết phải đi!" Hứa Thanh Lãng hạ thấp giọng mình, nhìn chằm chằm con mắt Chu Trạch, "Lắm mồm hóa Lộ Dẫn, tham sầu hứa U Minh, quen không?"
"Hắc Bạch Vô Thường?"
"Đó là thuật ngữ nói chung." Hứa Thanh Lãng thở dài, "Nhưng bọn họ chính là những người thi hành pháp luật, thực hiện trật tự, phân chia rõ ranh giới giữa người và ma. Người thì ở Nhân gian, quỷ thì xuống cầu Nại Hà."
"AH."
Chu Trạch vẫn có chút nghi ngờ, nếu tiểu La Lỵ là Hắc Bạch Vô Thường thì tại sao trên chiếc xe buýt của trường học cô ta lại thè lưỡi dài ra, khiến cho người đàn ông kia gây ra tai nạn và rồi dẫn đến tử vong?
"Cô ấy không bắt ta, ngược lại, bắt cha mẹ của anh, nên anh hận ta?" Chu Trạch chỉ tay nói với chính mình.
"Đúng." Hứa Thanh Lãng gật đầu.
"Vậy trong đồ ăn này không có độc?"
"......" Hứa Thanh Lãng.
"Không có hạ độc?" Chu Trạch lại hỏi.
"Không có." Hứa Thanh Lãng trả lời.
"Vậy thì tốt." Chu Trạch cũng không biết, mâm cơm lúc đó, đã được hạ độc, nếu không phải do Lâm bác sĩ tới sớm hơn, thì anh đã chết vì bữa ăn đó rồi.
"Anh là ngốc thật hay giả vờ vây?" Hứa Thanh Lãng có chút tức giận nhìn Chu Trạch, "Vì điều gì mà cô ấy không bắt anh?"
"Đúng vậy, không biết vì điều gì mà không bắt ta?" Chu Trạch cũng hỏi ngược lại.
"Tôi hỏi anh đó!" Hứa Thanh Lãng lên giọng.
"Tôi cũng không biết." Chu Trạch thả lỏng tay, "Có thể, do lần trước tôi đã cứu cô ấy một mạng."
"...." Hứa Thanh Lãng.
Cuộc nói chuyện của hai người, tràn ngập khói thuốc phì phà cùng với tàn bụi của nó rơi ra.
Xem như lần này hai bên đã đi thẳng vào giải quyết vấn đề, phá vỡ đi sự im lặng bấy lâu nay.
Chu Trạch trở lại cửa hàng của mình, dọn sạch những băng ghế trên sàn nhà, phát hiện lại sáu cái ghế nhựa có độ dày không giống với hóa đơn bên dưới.
Đây là tiền đọc sách hay tiền ăn cơm?
Chu Trạch nhớ lại trước kia Lão đạo từng cho anh một xấp tiền âm phủ, nó có thể tích âm đức, ý anh ta nói chính là phương pháp tích âm đức này sao?
Làm sao anh ta lại có được nó?
Chu Trạch gom số tiền âm phủ lại, đúng một sấp, có cảm xúc lạ, tự dưng trong một ngày lại cầm một xấp tiền âm phủ thô ráp, sờ nó, anh có một cảm xúc khá lạ.
Điều này làm anh nhớ tới lão đạo đã nói chuyện với anh trong quán, kinh doanh với ma, là một cửa hàng thiền, mọi thứ nơi đó điều bán đồ dành cho người chết.
Do đó, nếu bạn cầm trong tau là "tiền mặt" của người chết, thì chắc chắn bạn có thể kiếm được nhiều tiền hơn chính bản thân mình làm ra.
Trong đầu anh, chỉ xuất hiện mãi hình ảnh người thanh niên ngồi ăn cháo vô cùng khó khăn trong video kia,
Anh đột nhiên cảm thấy,
Mình sắp phát hiện một chuyện gì đó rất thú vị.
Đương nhiên, bây giờ đã không có chuyện gì thú vị nữa, khi mà cả tối đêm qua anh đã không ngủ nên bây giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh chỉ muốn trở về tiệm, và ngủ một giấc thật tuyệt.
Chu Trạch kéo cửa tiệm xuống và khóa nó lại, không biết vì lí do gì, mà cửa hàng của anh có khoảng thời gian ban đêm nhiều hơn ban ngày, có lẽ, sau này anh cần phải đặt một nhãn hiệu khác cho cửa hàng của mình,
Gọi,
"Hiệu sách đêm khuya."
Dù sao ban ngày cửa hàng cũng không kinh doanh, tiệm sách dù sao cũng đã lỗ vốn, bạn có thể tự làm ra một mánh lới, dù cho nó có tồi tệ nhất thì cũng không hơn nỗi thời gian này.
Sự ra đi của thanh niên giao hàng là do một tội lỗi sai lầm, nhưng cũng có một sự dẫn dắt của Chu Trạch.
Buồng vệ sinh đã được thiết lập sẵn, Chu Trạch đã mua máy nước nóng, cởi quần áo, Chu Trạch tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo chỉnh chu hơn.
Chu trạch cúi người xuống vặn nút nhiệt độ của tủ lạnh, nhưng lại sững sờ lại chổ đó,
Bởi vì trong tủ lạnh trước mặt anh,
Là một người nằm.
Đối phương đang ngủ rất say, hô hấp điều đặn, hay tay đặt trên ngực, cô ta xem nó như một nơi an toàn.
Rất bình tĩnh, cũng rất dễ thương,
Điều kiện tiên quyết là,
Lưỡi của Tiểu La Lỵ không thè dài ra bên ngoài.
Tiểu La Lỵ,
Chiếm lấy chổ ngủ của mình (khách chiếm nhà chủ)
Chu Trạch muốn la lên một tiếng, để cho Hứa Thanh Lãng đi sang báo thù.
Nhưng ngẫm lại anh đã không làm như vậy, Hứa Thanh Lãng đến báo thù ngược lại sẽ góp phần hại hắn, nhưng anh cũng cho rằng Hứa Thanh Lãng cũng không có gan báo thù, nói không chừng khi anh ta tới còn hỏi một tiếng thân thiết:
"Thức dậy chưa?
Cô muốn ăn gì?
Tôi sẽ đi làm cho cô."
Tiểu La Lỵ mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm, cuộc gặp gỡ không có sự ngỡ ngàng, vì họ đã quen nhau từ trước đó.
Tiểu La Lỵ vươn tay ngồi dậy, Chu Trạch hỗ trợ cô bé mở nắp tủ ra.
Tiểu La Lỵ từ bên trong ngồi xuống, Chu Trạch nhận ra, cô bé không đặt nhiệt độ, mà chỉ chọn một chổ thông gió.
"Ngươi nằm trong này không lạnh sao?" tiểu La Lỵ ngồi trong tủ lạnh mở miệng hỏi, nhưng không đợi Chu Trạch trả lời, cô đang nói tiếp: "À, tôi quên, anh không giống người bình thường."
Nói xong, cô vỗ nhẹ chổ trống bên cạnh mình, vẻ mặt ngây thơ như thiên thần nhìn về phía Chu Trạch.
"Chỉ có một chổ ngủ?"
Chu Trạch muốn đưa tay nặn gương mặt ấy, nhưng rồi tay kia lại dừng lại.
Cô là Hắc Bạch Vô Thường, là người thực thi qui định ở Âm Ti.
Tiểu La Lỵ đưa tay, bắt lấy Chu Trạch, đem tay của Chu Trạch đặt trên đầu cô, tay anh bắt đầu xoa xoa trên tóc cô bé.
"......" Chu Trạch.
"Anh, là người tốt." Tiểu La Lỵ cuối cùng cũng bước ra khỏi tủ lạnh, vì chân ngắn nên việc leo ra có chút khó khăn.
Chu Trạch ôm cô bé từ trong tủ lạnh mang ra ngoài,
Cũng không biết cô bé này đã nằm vào bên trong này từ khi nào.
"Anh, rất tốt." Tiểu La Lỵ chỉ tay vào Chu Trạch, "lập lại."
"À,...cám ơn." Chu Trạch không biết nên trả lời như thế nào.
"tôi phải đi rồi." Tiểu La Lỵ xoay người, quay lưng về phía Chu Trạch, hai tay đặt phía sau bắt đan nhau, Chu Trạch nhìn cô bé khí chất ngút trời.
Nhưng vấn đề của cô cũng giống như Hứa Thanh Lãng,
Ông trời đã trao nhầm làn da rồi.
Cô gái này, dù làm điều gì đi nữa cũng rất dễ thương.
Đình chỉ,
Không được phép.
Chu Trạch không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình,
Đây là Hắc Bạch Vô Thường,
Không được!
Ha ha ha ha ha!
Nhưng thật sự vẫn không kiềm chế được!
Tự tìm đường chết ha ha ha!
Xong đời ha ha ha!
Chu Trạch cười tới mức, mà hai hàng nước mắt cũng chảy ra.
Tiểu La Lỵ không để ý đến tiếng cười của Chu Trạch, cũng không quan tâm đến thái độ bất kính của anh,
Chỉ hỏi:
"Anh có nghĩ, sẽ tiếp nhận tôi không?"