Ông chủ Chu đã từng rơi xuống nước không chỉ một lần,
Nhất là trường hợp rơi xuống dưới hồ nước như thế này;
Khi ở Địa ngục,
Khi ở trong mơ,
Điều đã có.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh rơi xuống nước trong hiện thực, hơn nữa lại còn bị một ông cụ điên điên khùng khùng húc xuống.
Sớm biết vậy,
Tất nhiên anh sẽ không tiện miệng như vậy,
Chấp với một tên điên cũng không được gì.
Vô duyên vô cớ lại bị ông ta "hành động dã man" như vậy.
Hơn nữa, điều khiến Chu Trạch kinh ngạc hơn đó chính là sau khi ông lão này rơi xuống nước, ông còn gắt gao cố túm lấy bờ vai Chu Trạch, đồng thời lấy hai chân níu lấy bắp chân anh, chắc hẳn dự định của ông là kéo Chu Trạch xuống nước chết cùng.
Phía trên ngược lại có người dân trong thôn lao đến chuẩn bị cứu người, nhưng anh không dám giao tính mạng của mình cho những người dân trong thôn, mà là trực tiếp dùng móng tay của mình đâm vào lưng ông lão.
Ông lão vừa rồi còn kẹp rất hăng say,
Trong nháy mắt đã run lên một cái,
Cơ thể nhanh chóng mềm nhũn ra.
Chu Trạch khiêng ông lão này ngoi lên khỏi mặt nước, thật ra kỹ năng bơi lội của ông chủ Chu cũng chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng hồ nước này cũng không phải sông rộng biển lớn gì mà chỉ là một ao nước nhỏ, muốn vác theo một ông lão lên bờ không phải là chuyện quá khó khăn.
Sau khi lên bờ, Hứa Thanh Lãng vọt tới trước mặt Chu Trạch, nói lớn:
"Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Là lão Thôi điên khùng đụng anh bạn này rơi xuống hồ. Lão Thôi này suốt ngày điên điên khùng khùng, nay lại có ý định giết người."
"Gọi điện báo cảnh sát đi, ông ta không có con cái, chuyện này cũng không quan trọng, nhưng nếu lần sau ông ta lại đẩy người khác rơi xuống ao nữa thì phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, báo cảnh sát đi, tốt nhất là nên để bệnh viện tâm thần dẫn ông ta đi, càng ngày ông ta càng kỳ cục."
Cô cháu gái nhỏ quỳ sát bên cạnh ông nội của mình, cô nhìn ông nội đang hôn mê bất tỉnh, không ngừng lau nước mắt và gọi ông nội mau tỉnh lại.
"Đem ông ta về đi, trên người ông ta có manh mối."
Chu Trạch nói với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, không nghi ngờ gì, trực tiếp đi tới nâng ông lão lên.
"Tôi đưa ông ta về trước, chuyện báo cảnh sát tạm thời không cần vội, xử lý xong chuyện trước mắt đã, mọi người không nên quá hoảng hốt."
Nói xong, Hứa Thanh Lãng khiêng ông lão ra khỏi đám người đang đứng đó.
Chu Trạch và cô bé đi theo sau.
Dọc trên đường đi, cô bé vẫn khóc không ngừng. Chu Trạch cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
Người đùa giỡn trước là anh, hơn nữa, loại đùa giỡn như thế này bị kéo xuống nước cũng đáng đời.
"Nhà cháu ở đâu?" Chu Trạch hỏi cô bé.
"Nhà ông lão này là căn nhà đất ở giao lộ phía trước. Ông lão không có con cái, bình thường lại thích uống rượu, đầu óc lại có vấn đề cho nên cuộc sống của ông ấy cũng không mấy tốt đẹp."
Hứa Thanh Lãng rất quen thuộc với những hoàn cảnh của người dân trong thôn.
Rất nhanh, mọi người đã lái xe đến căn nhà đất của ông lão.
Bốn phía đều là nhà hai tầng, thậm chí là ba bốn tầng, có một căn nhà đất cũ nát sừng sững ở chỗ này quả thật có hơi chói mắt.
Cửa nhà không khóa, có lẽ trong nhà cũng không có đồ vật quý giá gì khiến trộm phải thương nhớ.
Nhà đất có ba phòng, phòng ở giữa là phòng khách, phân nửa phòng khách bày đầy vỏ chai rượu đã uống hết, một nửa lại thờ phụng tượng thần, bàn thờ được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Bên trái là phòng ngủ, giường gỗ kiểu cũ, bên phải là phòng bếp, vẫn dùng bếp lò.
Hứa Thanh Lãng đặt lão Thôi lên giường rồi hỏi Chu Trạch: "Bây giờ sẽ làm ông ta tỉnh dậy?"
Trong lời nói có một chút không tin tưởng.
Cũng không phải Hứa Thanh Lãng không tin tưởng Chu Trạch mà anh không tin chuyện ông lão điên điên khùng khùng này có manh mối cần thiết.
Đây cũng không phải như mấy tiểu thuyết ở trong hiệu sách.
Nhặt một chiếc nhẫn từ nơi hoang dã, bên trong còn có một lão già ẩn thân,
Người trâu bò nhất Thiếu Lâm tự chính là lão già quét rác ở Tàng Kinh các.
"Ông ấy có đôi mắt Âm Dương."
Chu Trạch nói.
Có thể nhìn một chút đã biết anh là quỷ,
Ngoại trừ có đôi mắt Âm Dương ra, không còn cách giải thích nào khác.
Hơn nữa trên người ông lão, Chu Trạch không cảm nhận được bất kỳ điều kỳ lạ gì. Nếu như ông lão là nhân sĩ Huyền học, ông đã không cần phải dùng đầu húc anh xuống hồ, dùng sức để kẹp anh đã anh cùng chết với ông lão.
"Đôi mắt Âm Dương?"
Hứa Thanh Lãng bất giác liếc nhìn ông lão đang nằm bất tỉnh trên giường.
"Thật không nghĩ tới."
"Ông ta liếc một cái đã nhìn ra thân phận của tôi."
Chu Trạch đi đến ngưỡng cửa rồi ngồi xuống.
"Tôi ra ngoài mua chút đồ về ăn tối." Hứa Thanh Lãng nói xong đi ra khỏi nhà.
Chu Trạch ngoắc tay với bé gái đang đứng bên cạnh, ra hiệu cho cô bé đi tới gần.
Cô bé hơi sợ người lạ nên kêu vài lần cô mới tới, đồng thời áy náy nói:
"Chú à, ông nội cháu không cố ý, thực sự không phải cố ý đâu."
"Ừ, chú biết mà, tại chú không đúng, vui đùa quá trớn.
À đúng rồi, cháu có biết những chuyện xảy ra trong thôn không?"
Cô bé gật gật đầu.
"Vậy ông nội của cháu có nhắc đến nguyên nhân gì không?"
"Ông nội nói, ông nội nói…"
Cô bé có chút khó mở miệng, bóp bóp ngón tay của mình, dường như cô bé đang do dự nên không nói nên lời.
"Yên tâm đi, cháu cứ nói với chú, chú hứa không nói cho người khác đâu."
"Ông nội nói là, do người dân trong thôn ham khoản tiền bồi thường, vì số tiền nhỏ này mà đến mộ tổ tiên cũng không cần, tổ tiên dưới suối vàng biết được nên đã tức giận đến điên lên.
Ông nội còn nói,
Vốn vị trí của những ngôi mộ trong thôn có vị trí cực tốt, mà chuyện quy hoạch vốn không phải rơi vào đầu thôn cháu, là trưởng thôn cấu kết với người bên ngoài sống chết dời con đường về đây.
Những năm trước đây Tây thôn đã bị dỡ bỏ và rời đi nơi khác, người của Tây thôn đã được đền bù rất nhiều tiền và nhà ở, tất cả mọi người đều vào trong thành phố sinh sống, các thôn khác trông thấy mà thèm nên đã nghĩ biện pháp để thôn mình dời đi nơi khác."
Chu Trạch nghe vậy, gật đầu.
Tổ tông có ý kiến, đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, những chuyện liên quan đến thôn này chắc hẳn không phải do "linh hồn tổ tông về trừng phạt".
"Ông nội của cháu còn nói gì nữa không?"
"Ông nội còn nói ban đêm cháu không nên ra ngoài nhiều, gần đây đang không yên ổn, có thứ gì đó bẩn thỉu đang làm loạn trong thôn. Cháu hỏi ông nội đó là thứ gì, có phải hồ ly hay cho hoang không thì ông nội không nói."
Mấy thứ bẩn thỉu,
Làm loạn?
Ban đêm không nên ra ngoài nhiều?
Chu Trạch châm một điếu thuốc, trong lòng chậm rãi suy nghĩ.
Chuyện Tây thôn cô bé vừa nói chính là thôn mà lão Hứa đã ở lúc trước. Đông thôn Tây thôn hẳn cùng một họ, mọi người vẫn chôn cất những người đã khuất ở cùng một chỗ. Chắc hẳn lúc trước gia đình của lão Hứa đã không coi trong khoản tiền bồi thường nhưng vẫn phải gánh hậu quả vì phần mộ tổ tiên của lão Hứa cũng nằm gần đó.
Nếu như không phải có ma quỷ quấy phá,
Có phải do thứ gì đã thành tinh quay về oán trách chăng?
Nếu như thực sự là tinh quái, tất cả những chuyện này cũng có thể nói xuôi được, nhưng nếu muốn xử lý thì sẽ khó hơn rất nhiều.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng ho khan, ông lão đã tỉnh lại.
Chu Trạch đi tới cửa phòng ngủ, nhìn ông lão đang từ từ ngồi dậy.
Ông lão vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ của mình đứng bên cạnh Chu Trạch đã lấp tức mắng: "Tên tiểu quỷ kia, nếu anh dám ra tay với cháu gái của tôi, tôi sẽ…
Tôi sẽ… Tôi sẽ…"
Suy nghĩ một lúc, lão Thôi vẫn không nghĩ ra phương thức để uy hiếp đối phương.
"Tôi tới nơi này vì có sự ủy thác của một người khác, tới để giúp giải quyết vấn đề, không có thời gian để tranh cãi với ông. Nếu ông còn dám làm càn tôi sẽ liên hệ với cô nhi viện đưa đứa bé này đi. Dù sao nhìn bộ dạng và hoàn cảnh của ông, có thể cũng không thể nuôi nấng cô bé cẩn thận."
"Anh…Anh dám…"
Ông lão bây giờ trở nên cứng miệng.
Bé gái rất thông minh, cô bưng một chiếc ghế gỗ đến cho Chu Trạch ngồi. Chu Trạch nói cảm ơn, phun ra một vòng khói rồi chỉ tay về phía ông lão, nói:
"Nói đi, rốt cuộc tình hình là thế nào? Ông có đôi mắt Âm Dương, hẳn là đã nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy được."
Ông lão ngập ngừng một chút, thăm dò hỏi: "Anh đến đây có thật là để giúp đỡ không?"
"Tôi lừa ông thì được cái gì chứ?"
"Tốt, tôi nói cho anh. Đây chính là nghiệp chướng, đây là do hậu nhân tạo nghiệt! Đám người quên nguồn gốc của mình, đám người…"
"Đi thẳng vào vấn đề chính đi, thứ gây chuyện trong thôn là do vong hồn của tiên nhân sao?"
"Không… Không phải." Lão thôi lắc đầu.
"Vậy ông mắng bọn họ làm cái gì?"
"Tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, phần mộ tổ tiên tốt biết bao, cha mẹ ông bà của tôi đều được chôn cất ở đây. Kết quả bọn họ vừa đào lên, thi hài đã lẫn lộn hết cả.
Trong người này có người kia, ít người được nguyên vẹn,
Rốt cuộc thi hài của ai, của nhà nào đều không phân biệt được!
Anh thử nói xem, đây không phải nghiệp chướng thì là gì?"
Chu Trạch gật đầu nói: "Ông nói tiếp đi, đây rốt cuộc là thứ gì?"
"Anh nhìn thấy ngưỡng cửa trước nhà tôi không?"
"Nhìn thấy rồi, rất cao."
"Cụ thể một chút đi."
Chu Trạch đứng thẳng người lên và đi tới bên cạnh phòng khách. Ngưỡng cửa này đã được làm từ rất lâu rồi, cũng giống như ngôi nhà của ông lão. Nhưng bên cạnh ngưỡng cửa này lại có hai vết ma sát mới.
"Đếm đó, nó đã đến đây và muốn đi vào nhà tôi.
Nhưng cánh cửa này quá cao,
Không thể nhảy qua được."
Chu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía lão Thôi vẫn đang nằm trên giường, trầm giọng nói:
"Cương thi?"
"Khụ khụ khụ…" Ông cụ ho khan: "Ngoại trừ cương thi ra thì còn có thể là gì nữa?"
"Vậy sao ông không nói với mọi người?"
"Ngày đó nó mặc quần áo." Ông cụ tỏ ra vẻ mặt dữ tợn, nói: "Quần áo nó mặc chính là quần áo giống những người dân ở đây, làm sao tôi biết được là nó biến thành người như thế nào? Trời tối đen như mực, tôi không thể thấy rõ được tướng mạo của nó, cũng không dám chạy ra bên ngoài để nhìn xem."
"Tôi về rồi đây."
Hứa Thanh Lãng cầm về một chút đồ ăn đã được nấu sẵn và mấy phần cơm hộp.
"Ông tỉnh rồi à?" Hứa Thanh Lãng nhìn sang phía lão Thôi.
"Haha." Lão Thôi cười cười, không nói gì thêm nữa. Ông có quen Hứa Thanh Lãng, dù gì anh ta cũng từng lớn lên ở thôn này. Không cần người khác đỡ, ông cụ tự đi đến phòng khách.
Hứa Thanh Lãng đặt đồ ăn lên một chiếc bàn nhỏ,sau đó bưng vài cái ghế tới.
Mang cơm hộp cùng vài món ăn đã mua đặt lên trên bàn.
Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh và mở túi nhỏ đựng thức ăn chín ra.
"Tại sao anh lại mua ba phần cơm hộp?"
"Tại sao lại là chỉ có ba phần?
Chỉ có ba người chúng ta nên tôi mua ba phần thôi.
Chẳng lẽ hôm nay khẩu vị của anh tốt hơn?
Vậy hãy ăn thêm cơm của tôi đi."