Ông lão vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nhưng ông đã có thể mở mắt. Nhưng, mắt chỉ mở ra một chút đã phải khép lại.
Ông ấy tỉnh,
Đúng là đã tỉnh,
Nhưng sự thức tỉnh này,
Kỳ thật mà nói, đây như một sự tỉnh táo nửa vời,
Ông tỉnh một chút,
Đã nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man.
Ông ấy còn sống, hơi thở vẫn đều đều. Trước đó, Chu Trạch cảm thấy này, ông cụ này nên chọn ra đi như một biện pháp tốt hơn, mặc dù ông được trời cao chiếu cố, lại thêm điều kiện chữa bệnh rất tốt.
Nhưng bây giờ, Chu Trạch mới hiểu ra, ông không thể đi được vì ông chưa sẵn sàng để nhắm mắt xuôi tay.
Hứa Thanh Lãng lái xe, xe đi rất nhanh nhưng vẫn ổn định. Bởi vì, nếu đột nhiên phanh gấp hay rẽ đột ngột, có thể ông lão đằng sau sẽ không chịu được.
Thật là điên rồ khi đưa một bệnh nhân ra khỏi viện dưỡng lão trong tình trạng thế này. Nhưng Chu Trạch cũng không hối hận hay có bất cứ gánh nặng nào trong lòng.
Mặc dù ông lão không nói rõ, cũng không thể hiện ra, nhưng qua thái độ của ông, có thể dễ dàng biết được,
Thôn Tam Hương,
Vẫn khắc sâu trong tâm trí ông, chưa bao giờ bị phai nhạt.
Trên thực tế, con người là laoij động vật dễ quên nhất. Mọi người luôn vô thức quên đi hoặc cố gắng quên đi những thứ làm họ cảm thấy đau khổ.
Rất nhiều người đã rời bỏ gia đình, quê hương rời đi mà không có chút rung động. Thật tình, khi cố gắng quên đi những chuyện trong quá khứ tương đương với việc đã chôn vùi lịch sử.
Có một số việc, kỳ thật, không thể nào bị lãng quên.
Đến thị trấn Hưng Nhân, Hứa Thanh Lãng xuống xe, cùng lão đạo khiêng ông cụ ra.
"Lão đại ca, ông cố lên, sắp đến nơi rồi, sắp đến nơi rồi."
Lão đạo đang cổ vũ nhiệt tình cho ông cụ 99 tuổi.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy bàn tay của ông cụ đã có chút sức lực.
Ông cụ mở mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Chu Trạch, đôi mắt của ông cụ đục ngầu như bị bít kín một lớp băng gạc. Thân thể này sớm đã kiệt sức, sắp không chịu nổi nữa. Ông muốn đi nghỉ ngơi và cần được nghỉ ngơi.
"Toàn bộ dân làng đều ở đó." Chu Trạch chân thành nói, "Tôi không biết chính xác họ đang chờ cái gì, nhưng khi ông nghe được "thôn Tam Hương" đã lập tức tỉnh dậy được, tôi đoán chắc rằng ông cũng đang lo lắng cho họ."
Nói xong,
Chu Trạch đưa tay vuốt lại tóc cho ông cụ, sau đó giúp ông chỉnh lại quần áo một chút.
Ông cụ đã trở lại đây,
Không phải do bắt ép, mà chính là ông tự nguyện.
Năm đó nhao nhao hỗn loạn, người hiện đại rất khó để đánh giá tình hình ở đó.
Ít nhất, người ta có thể chứng minh được ông lão này là một người lính trong lực lượng tham gia bảo vệ hòa bình ở Thông Thành. Ông ấy không đào ngũ, cũng không phải là kẻ phản bội tổ quốc.
Lúc quân Nhật đánh vào, Trung Quốc cũng chưa có quân đội chính quy.
Tuy nhiên, lực lượng vũ trang tự phát này cũng đã gây ra cho quân Nhật rất nhiều tổn thất lớn.
Thậm chí, họ đã dành được rất nhiều trận đánh thắng, lực lượng quân đội bấy giờ cũng vô cùng hùng hậu. Khi lực lượng di chuyển dần về phía Tây Nam,
Những người dân trong làm vẫn tiếp tục đấu tranh chống quân Nhật, vẫn còn tiếng súng nổ rền vang.
Ông cụ vẫn nhìn Chu Trạch khôn chớp mắt, một lúc sau, ông bắt đầu ho khan, trong khi ho, rặng rụng ra rất nhiều, khí lực hình như cũng sắp cạn. Nhưng ông cụ đang cười.
Sau đó,
Ông gắng gượng vươn tay để chạm đến được Chu Trạch.
Lão đạo nhìn ông cụ bên cạnh mình rồi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ông cụ hãy gắng gượng thêm một chút nữa, ông đã sắp đến được nơi muốn đến rồi.
Chu Trạch vẫn đứng đó không nhúc nhích,
Mặc cho bàn tay gầy gò như que củi của ông cụ đặt lên vai mình,
Ông cụ rất kiên quyết đặt tay trên vai anh,
Và rồi, Chu Trạch cảm nhận được phần ngực của mình bị ấn nhẹ hai lần,
Nơi đó,
Là vị trí của trái tim.
Ông cụ sau khi làm xong động tác này, hơi thở cũng trở nơi gấp gáp hơn, hình như sức lực của ông đã đã dồn hết để làm động tác đó.
"Đi vào đi, đừng để phí thời gian."
Nói xong, Chu Trạch xoay quanh vài vòng rồi trực tiếp lao ra ngoài đường, sau đó, cả người đã biến mất.
Hứa Thanh Lãng lấy một lá bùa ra và dán lên trán của mình. Một lúc sau, trán của anh dần biến thành màu đen và có những hình hoa văn kỳ lạ, cũng xoay vài vòng rồi lao ra đường và biến mắt.
Lão đạo cuối cùng cũng làm theo hai người họ và nhanh chóng xông lên,
Haha,
Không thể đi vào được,
Hahaha.
Lão đạo cười đến mức mặt nhăn nhúm như một bông hoa khô.
Con khỉ nhỏ nhìn hành động của lão đạo rồi có chút nghiêng người, tỏ về không hiểu.
Một lần nữa tiến vào thôn Tam Hương. Lúc này, anh nhìn lên trời. Mặt trăng đã biến thành màu đỏ như máu. Nửa ngày trước, mặt trăng chưa như thế này.
Có thể tại Chu Trạch đã có một trận giao tranh ác liệt ở từ đường nên đã kích thích tình tình trở nên xấu đi. Bây giờ tình thế đã rất cấp bách.
Do đó, nếu người mà Hứa Thanh Lãng đang cõng trên lưng không thể giúp ích được gì, anh liền phải gọi tiểu Louli cũng nhiều quỷ sai khác đến để hỗ trợ, canh giữ lối ra tránh lệ quỷ tung hành trên Dương gian.
Đến lúc đó, không dám chắc có ngăn chặn được số lệ quỷ này không,
Điều đó rất khó để chắc chắn.
Hứa Thanh Lãng cõng ông cụ trên lưng, cũng tiến vào. Đột nhiên, anh thấy người trên lưng mình chợt mềm lả đi, Hứa Thanh Lãng mở to mắt, không dám tin,
Không phải đâu,
Ông ấy đã chết rồi ư?
"Ông cụ à, ông đừng có dọa tôi được không. Ông vẫn chưa sống đủ một trăm tuổi cơ mà!"
Hứa Thanh Lãng có chút lo lắng quay đầu lại xem tình hình của ông lão đang trên lưng. Nhưng anh thấy nét mặt của Chu Trạch rất bình tĩnh. Anh nhìn ông cụ rồi nói với Hứa Thanh Lãng:
"Để ông cụ xuống đi." Chu Trạch nói.
Hứa Thanh Lãng nhẹ nhàng đặt thi thể của ông cụ xuống và xoay người. Ông thấy một chàng trai trẻ đang đứng phía sau anh.
Chàng trai mặc bộ quân phục màu đen, trên vai vác một khẩu súng trường, trên đầu đội mũ.
Quân phục này là bộ đồ của lực lượng chiến đấu bảo vệ hòa bình. Trên bộ đồ thậm chí còn có một vài mảnh vá, trông rất cũ nát. Trang phục như thế này xuất hiện rất phổ biến trong có bộ phim về chiến tranh.
Ông ấy đã chết,
Đây là linh hồn của ông?
Ông cụ,
À không,
Chàng trai trẻ nhìn Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng rồi khẽ gật đầu. Hai mắt anh ta nhắm nghiền và hít một hơi thật sâu, như đang khẽ hoài niệm về quá khứ.
Tại khóe mắt của chàng trai có hai hàng nước mắt rơi xuống.
Ông ấy chết,
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Thực tế, đối với ông cụ, cái chết như một sự giải thoát, ông đã nằm trên giường quá lâu, cũng hôn mê và bị mất ý thức trong một thời gian dài. Ông đã phải chịu đựng quá lâu rồi.
Không biết vì lý do gì nhưng khi các đồng đội của ông cụ đã ngã xuống hết, nhưng ông cuối cùng vẫn sống sót và cô độc một mình.
Ông đã sắp được 100 tuổi, nhưng không sống được đến 100 tuổi. Ông cụ còn còn nhớ nhung, còn nhớ những lời hứa hẹn cùng những người đã khuất…
Như một người bị mắc nợ.
Điều ông lão không hề biết, đó chính là vào chín năm trước, khi ông vẫn còn hôn mê, có một người lên là Lý Thế đã dự định lái xe đến viện dưỡng lão để tìm ông. Vốn định chín năm trước ông đã có thể đến đây- đến sớm hơn một chút.
Nhưng chủ bài viết đã không thể chiến thắng nổi vận mệnh của mình. Khi anh ta và được thôn Tam Hương, điều đó có nghĩa là thời gian của anh ta không còn nhiều nữa.
Cuối cùng, Lý Thế chưa kịp lái xe đến đây thì đã mất.
Có lẽ, chín năm trước, người dân trong thôn chưa đến mức điên rồ như thế này, còn có người…có thể nói chuyện, có thể giao tiếp.
Bọn họ đã nói với Lý Thế một số chuyện, anh ta cũng dự định đi ra ngoài giúp họ- giúp họ tìm người mà họ hằng chờ đợi bấy lâu.
Lúc này, Chu Trạch thấy hai ông cháu nọ lại bước đến.
Một già một trẻ đi bộ đến, nhưng tư thế của họ có chút cứng ngắn. Cô bé đang vuốt ve món đồ chơi trong tay của mình. Ông lão liên tục xoay người, không ngừng đung đưa chiếc cuốc qua lại và khuôn mặt tái xanh.
Khóe mắt của họ có ánh lên sắc đỏ trông rất đáng sợ. Khóe miệng nước miếng cũng không ngừng chảy ra.
Càng nghiêm trọng hơn,
Nơi này,
Chàng trai trẻ bước lên trước, men theo bờ ruộng để đi lên đường,
Anh không chút nào sợ sệt, xăm xăm bước lên,
Tám mươi năm thua thiệt trong lòng,
Hôm nay,
Chính là một sự giải thoát.
Chàng trai trẻ này đã là một ông cụ gần trăm tuổi, nhưng lúc này, anh ta vẫn cởi mũ ra ra sức vẫy vẫy, hét lên:
"Chú Từ, A Hoa!"
Anh vẫn làm như việc mình hay làm 80 năm trước.
Ông lão nghe được tiếng gọi, sửng sốt một chút,
Cô cháu gái cũng đột nhiên dừng lại,
Một già một trẻ,
Trực tiếp rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Hứa Thanh Lãng đứng chống nạnh bên cạnh Chu Trạch, có chút lo lắng hỏi: "Không có sao chứ?"
"Chỉ có thể thử mới biết được." Chu Trạch nói.
Chỉ một lát sau,
Sắc đỏ trong ánh mắt hai ông cháu bắt đầu mờ dần, cao giọng nói: "Trần Tử Hắc, cậu trở về rồi, về thật rồi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô bé cũng dần dần chuyển biến, nét mặt đã hồn nhiên trở lại. Cô chạy đến và reo lên: "Chú Trần, chú đã trở về!"
Một già một trẻ đều chạy đến bên chàng trai trẻ, không dấu nổi sự hạnh phúc và vui mừng.
Chàng trai quay lại, liếc nhìn Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng, sau đó đứng thẳng người, rồi gật đầu và nói:
"Chà, cháu đã về rồi đây!"
"Thế còn đội quân đâu? Có phải đội quân cũng quay trở về không? Hôm qua ta còn nghe nói, Đông Doanh quỷ tử bị sát hại trong thành phố, thi thể đều được treo ở trên tường thành."
"Quân đội cũng đã quay trở về rồi." Chàng trai trẻ dùng sức nói lớn, "Chúng tôi chuẩn bị đuổi tà ma!"
"Tốt!" Ông cụ giơ nắm đấm lên rồi nói: "Khi anh đi, chúng tôi đã hô hào nhau để dành lương thực, để khi các anh trở về có lương thực để ăn. Tất cả gạo chúng tôi tích trữ được đã được cất dấu dưới sân của từ đường. Lũ quỷ trước đó đã tìm đến nhưng không tài nào tìm ra được."
"Vậy trong nhà của mọi người còn thức ăn không?" Chàng trai lo lắng hỏi.
"Haha, tất cả mọi người trong thôn đều tự nguyện để dành lương thực nên dù trong nhà lương thực không còn nữa, chúng tôi vẫn cố gắng nhịn đói. Đương nhiên sẽ đói bụng nhưng chúng tôi không chết được đâu."
Ông cụ kéo chàng trai đi và trong làng, cô bé thì được chàng trai bế trong lòng. Nhìn họ trông rất vui vẻ.
Chu Trạch đứng ở đằng xa đã nghe được cuộc đối thoại này.
Có chút xúc động, trong lòng bồi hồi khó tả,
Nghe nói người dân trong làng rất đói,
Nhưng họ quyết tâm nhịn đói trong tám mươi năm, quyết không ăn để để dành lương thực cho đội quân kháng chiến.
Nếu đói chỉ một lúc, thì sẽ không sao;
Nhưng để bụng đói liên tục trong tám mươi năm, điều đó đủ khiến những con ma không chịu đựng được nữa. Thật sự là một cực hình không thể tưởng tượng được!
"Tiểu Trần Tử đã trở về, đội quân cũng muốn trở về!"
Vừa tiến vào trong thôn, ông cụ vừa la lớn.
Toàn bộ thôn Tam Hương bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên.
Bà lão ngồi khâu giày trước cửa, nước miếng không ngừng chảy, sau khi nghe tiếng hô của ông cụ liền đứng dậy, vui mừng:
"Tiểu Trần Tử trở về thật rồi!"
Cô gái đang múc nước bên cạnh giếng và không ngừng nhai tóc đột nhiên nhổ số tóc trong miệng mình ra,
Mặt trở nên hiền dịu hơn hẳn,
Lộ ra nét đẹp riêng của người phụ nữ đang thời sung mãn nhất, cô ưỡn ẹo rồi nói:
"Tiểu Trần Tử, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Tôi bây giờ đang cô đơn lắm, mãi không thấy có nam nhân nào đến đây. Anh có chấp nhận tôi không?"
Trong căn bếp đang củi lửa bập bùng, người đàn ông vứt đống củi xuống và kéo vợ chạy ra ngoài.
Người dân trong thôn cùng nhau tụ tập tới rất đông đủ,
Họ vui mừng vây quanh chàng trai trẻ mới trở về.
Ông cụ mù ngồi trước cửa từ đường từ từ đứng dậy, ông nghe thấy mọi người hô rằng người, tiểu Trần Tử ngày nào đã về làng.
Ông đã nói với dân làng rằng, đội quân chiến đấu sẽ sớm trở về,
Ông nói, đội quân sẽ không đi bao lâu đâu,
Mọi người trong thôn hãy chuẩn bị lương thực thật tốt, để đội quân trở về có lương thực để ăn.
Ông cụ vứt cây gậy trên tay, quỳ sát xuống dưới sàn của từ đường. Ông đưa tay mò mẫm dưới sàn gạch, sau đó, ông lấy lên một vài viên gạch,
Ông nhanh tay lật gạch lên. Khi đám người đi đến từ đường,
Ông cụ mù vốc một nắm gạo trong tay,
Hô lớn:
"Tiểu Trần tử, lương thực!
Toàn bộ người dân trong làng đã chuẩn bị số lương thực này,
Chúng ta một mực cất dấu,
Kẻ thù đến lục soát nơi này,
Nhưng chúng đã không thể tìm ra được.
Các cậu ăn no rồi mới đủ sức để đánh đuổi quân thù chứ!"
Chàng trai trẻ đứng trước cổng từ đường. Khi thấy những hạt gạo trắng tinh từ từ rơi xuống từ trên tay của ông lão mù,
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên,
Khóc như một đứa trẻ,
Lúc trước, trong lòng anh tràn đầy tự tin. Khi ở trong thôn dưỡng thương, anh nói với mọi người trong làng nếu đội quân đánh thắng sẽ nhanh chóng trở về.
Mọi người trong làng đều tin theo lời anh nói.
Nhưng trên thực tế,
Bảy năm sau đó đội quân mới có thể trở về, mà dân làng lại không thể chờ đợi đến bảy năm nữa. Tin tức trong làng đã chữa cho quân lính bị thương bị rò rỉ ra ngoài chỉ chưa đầy một tuần anh và đội quân rời khỏi làng.
Phát xít Nhật cùng ngụy quân cùng chạy tới, giết chết toàn bộ người dân trong làng, không kể già trẻ, gái trai.
Đây cũng là lý do tại sao khi nghe thấy "thôn Tam Hương", ông lão sắp chết đã vực dậy tinh thần và nhanh chóng tỉnh lại,
Mọi người ở đây,
Còn chờ anh,
Chờ đợi đội quân kháng chiến trở lại.
Phát xít Nhật cũng đã rút về nước, họ phải đợi anh trở về.
"Thật sự…có chuyện như vậy sao?" Hứa Thanh Lãng bị sốc.
"Nhất định là bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài."
Chu Trạch ngẩng đầu lên. Anh thấy mặt trăng máu đã trong dần. Sát khí trong thôn cũng dần tan biến;
Đồng thời, những chùm sáng từ trên trời rơi xuống đống cỏ dưới đồng.
Chu Trạch đi tới đống cỏ và tìm kiếm bên trong. Anh tìm thấy trong đống cỏ có một chiếc nhẫn đồng, cầm rất nặng tay.
Lời vừa nói lúc nãy vẫn chưa nói hết,
Chu Trạch nhặt chiếc nhẫn lên rồi nói tiếp:
Những mong muốn, chấp niệm của con người dù ngoại cảnh có tác động như thế nào cũng không thể thay đổi nó, vì những thứ đó đã ngấm vào xương tủy của mỗi người,
Nếu không,
Tám mươi năm trước, chúng ta có lẽ đã mất nước."