Vứt bỏ chiếc quạt, Hứa Thanh Lãng xếp đồ vào túi rồi chuẩn bị về nhà để lắp máy tính.
"Anh quá xui xẻo." Chu Trạch không coi đây là một vấn đề lớn, anh đi ra đứng ngoài cửa rồi châm một điếu thuốc.
Mặt trời buổi sáng toả ra những ánh nắng nhẹ khiến cho người ta cảm giác thật dễ chịu.
Oanh Oanh không thích đắm mình dưới ánh mặt trời, điều này có thể liên quan đến danh tính và bản chất của cô, nhưng cũng không hẳn cô như những thây ma trong bộ phim Hồng Kông cũ- tránh ánh mặt trời như tránh tà.
Theo Hứa Thanh Lãng nói, Bạch Oanh Oanh được nuôi dưỡng bởi linh hồn của Bạch phi nhân trong 200 năm. Mặc dù năng lực chưa lớn, nhưng nó cũng không quá nhỏ như những con ma mới.
Thực tế đúng là như vậy. Nếu Oanh Oanh thích, cô ấy có thể thay đổi hình dạng của mình, thay đổi luôn cả khuôn mặt của mình để có một cuộc sống mới.
Nhưng cô ấy đã không làm như vậy. Linh hồn của cô ấy tình nguyện ở trong thể xác này, Chu Trạch nghĩ rằng cô ấy sẽ luôn gắn bó với thể xác của cô ấy đang có cho đến khi thể xác đó chết đi.
"Dạo này anh hút thuốc nhiều quá, như thế rất có hại cho sức khỏe."
Cô em vợ bước đến, hình như cô định đi ra ngoài.
Chu Trạch không quan tâm cho lắm.
Thực tế mà nói, Chu Trạch khá ghen tị với cô nàng này. Từ nhỏ cô ấy đã sống trong nhung lụa, vô lo vô nghĩ. Có đôi lúc cô ấy cư xử một cách ngốc nghếch nhưng nó không có gì đáng ngại cả.
Chu Trạch thì ngược lại, anh là một đứa bé lớn lên trong trại trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải lắng bao nhiêu là thứ, bản thân phải không ngừng nỗ lực để tiến lên.
Anh ta như con đom đóm vậy, dù ánh sáng nó tỏa ra yếu ớt nhưng vẫn mong xua tan được một chút lạnh lẽo của màn đêm.
Đời người mà…..
Đang suy nghĩ, chợt một chiếc xe đỏ đi tới cắt ngang suy nghĩ của anh.
Bước xuống xe là lão bà Vương Kha, đây là người quen của anh. Đi cùng bà là cô bé Louli.
"Em chào chị, cháu chào chú ạ."
Cô bé Louli ngoan ngoãn chào mọi người.
Cô em vợ vì thấy Louli quá dễ thương, không kiềm nổi nên đã ngồi xuống nhéo má cô gái nhỏ:" Em dễ thương quá, nhìn như búp bê vậy."
Người phụ nữ nhìn Chu Trạch, vừa cười rồi nói: "Bây giờ tôi đi làm tóc một chút, anh có thể cho tôi gửi nhờ con bé ở đây không. Ở đây nó sẽ đọc sách thiếu nhi."
"Được". Chu Trạch đồng ý.
Sau khi cảm ơn, người phụ nữ lên xe và rời đi. Bà ấy đi nhanh đến nỗi mới một lúc mà không thấy đâu nữa.
Cô em vợ cũng bắt xe đi chơi. Trước khi đi còn không quên dặn dò Chu Trạch phải che dấu cho cô.
Tiểu Louli đứng bên cạnh Chu Trạch ở phía trước cửa hàng. Chu Trạch thì đang ngồi xổm hút thuốc.
"Sao cháu không đi về nhà?" Chu Trạch đột nhiên mở miệng hỏi.
"Chú ơi, chú nói gì ạ?"" Louli hỏi lại một cách ngốc nghếch đầy đáng yêu"
"haha"
Chu Trạch vừa cười vừa đưa tay xoa đầu của cô bé.
"Nào, chúng ta vào đây đọc sách thôi."
Chu Trạch đưa cho cô bé một quyển sách "Cổ văn" rồi hỏi:" Cháu trên lớp học có ngoan ngoãn không, thành tích của cháu thế nào?"
Louli tự hào nói:"" Thành tích của cháu trên lớp rất tốt ạ"
"Cháu thích học những môn gì nào cô bé?"
"Cháu thích học múa ballet và học chơi đàn piano ạ." Louli trả lời.
"Cháu có muốn uống chút gì không? Chú sẽ lấy cho cháu"
"Cháu muốn uống Coca" Cô bé thè lưỡi tinh nghịch "Nhưng bình thường mẹ cháu không cho cháu uống đâu.""
Chu Trạch gật đầu. Anh đi sang cửa hàng của Hứa Thanh Lãng rồi mang một lon Coca trở về, đưa cho cô bé.
"Cho cháu này."
Louli nhận lấy Coca một cách đầy vui vẻ rồi nói:
"Cháu cảm ơn chú."
Uống một ngụm Coca, tiểu Louli lật sang một trang sách khác rồi đọc nó một cách thích thú.
"Cô trở về rồi sao?"
Chu Trạch đang cầm ly nước trên tay bỗng nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt của tiểu Louli bỗng nhiên thay đổi, bây giờ sắc mặt đã chuyển thành sắc mặt của người lớn.
Anh ta cầm quyển sách trên tay rồi nói:
"Khi tôi phát hiện mình không nên đọc quyển sách mà anh đưa cho thì tất cả đã muộn."
Tiểu Louli cầm cuốn Cổ văn trên tay. Chu Trạch đã đưa quyển sách đó chứ không phải cuốn truyện tranh hay muộn quyển truyện cổ tích.
"Cô tìm tôi làm gì?" Chu Trạch hỏi.
Vụ ở Văn miếu đã giải quyết xong chưa?
Cho nên cô trở về?
"Tôi mới từ địa ngục trở về, nhớ anh nên đến đây gặp anh một chút." Louli đứng dậy, hơi nghiêng người nhìn Chu Trạch rồi mỉm cười:" Tôi thấy anh có phần liềng biếng và thụ động."
"Tôi không hiểu ý của cô?" Chu Trạch nói.
"Tôi đã để ý đến hiệu suất làm việc của anh bằng một bảng chấm công" Tiểu Louli liếm môi "Nhưng không ngờ anh lại lười biếng như vậy."
"Bảng chấm công sao?" Chu Trạch nghe thấy điều này bỗng nhiên hơi xúc động.
"Làm sao? Có vấn đề gì không? Một con quỷ sai không được có một bảng chấm công à?" Louli hỏi ngược lại.
"Có thể…cho tôi xem một chút được không?"
"Tại sao anh không hỏi là: tại sao lại không cho tôi xem nó?"
Tiểu Louli đứng trước mặt Chu Trạch vừa nhìn Chu Trạch vừa nói. Nhưng do cô quá thấp nên khi đứng như vậy sẽ có cảm giác Chu Trạch nhìn cô.
Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lập tức cô ấy khoát tay,
Đứng chống nạnh nói với giọng điệu kiểu cô ấy đang rất bực:
"Mau bế tôi lên!"
Chu Trạch cúi người để bế tiểu Louli lên, để tẩm mắt cô ấy có thể ngang với tầm mắt của mình.
"Anh nghĩ gì đừng tưởng tôi không biết", vừa nói Louli vừa xoa cằm Chu Trạch:" Thế nào, anh có muốn quay lại không?"
Chu Trạch gật đầu.
Chẳng có gì phải từ chối điều đó cả.
"Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Tôi sắp có việc phải đi một thời gian, đó là việc ở Thành đô. Khi nào công việc đó được giải quyết thì tôi sẽ quay lại.
Đến lúc đó, vị trí ban đầu của tôi anh có thể được tiếp quản. Chỉ cần anh chờ tôi trong một tháng thôi, tôi sẽ có vị trí cao hơn bây giờ."
Louli vẽ cho Chu Trạch một cái bánh nướng lớn.
Chu Trạch hình như đã hiểu ra đôi chút. Hành động của Louli bây giờ giống một người đang làm việc ở công ty, người đó muốn công việc hiệu quả hơn nên đã chia công việc của mình cho người khác làm, bên cạnh đó sẽ nhận thêm nhiều việc để chứng tỏ bản thân rất nỗ lực.
"Có lẽ, tôi đang mong chờ khả năng khác xảy ra." Chu Trạch nói
"Anh muốn khả năng gì nữa?"
"Cô đã chết ở Thành đô rồi, vị trí trước của cô cũng đã thuộc về tôi"
Từ tận sau trong đáy lòng, Chu Trạch không muốn tai nạn đó xảy ra một chút nào. Nhưng sau tất cả, anh cũng thầm cảm ơn có người đã giúp đỡ anh có được vị trí của cô ấy.
Về phần lý do của chuyện này cũng khá đơn giản, thực sự không có gì để phải bàn luận nhiều.
"Haha…""
Louli không nổi giận, cô bé nhảy xuống khỏi vòng tay Chu Trạch rồi vừa đi vừa chắp tay sau lưng, nói:
"Ngươi cho rằng còn có khả năng khác được sao. Đến quỷ và quỷ sai cũng đã có sự khác biệt."
"Cô không nên giải thích cho tôi, càng giải thích cô lại càng chứng minh nỗi sợ của bản thân hơn thôi". Chu Trạch vừa nói vừa hút thuốc lá
Tiểu Louli quay người nhìn Chu Trạch bằng ánh mắt thâm thúy: "Hồi trước anh là bác sỹ luôn cứu người, giờ anh muốn tôi chết sao?
Chẳng lẽ tôi không đáng yêu à?"
"Ôi, đứa trẻ này dễ thương quá, nó mới đến chơi à?"
Oanh Oanh từ tầng hai bước xuống, khi thấy Louli cô vui vẻ chạy đến và chuẩn bị ôm vì thấy Louli quá đáng yêu.
"Bạch phu nhân?"
Tiểu Louli khẽ cau mày hỏi.
"Em biết tôi...???"
Bây giờ, Oanh Oanh có ngốc đến mấy cũng biết rằng đây không phải là đứa trẻ bình thường, không còn là đứa trẻ hàng xóm của cô nữa.
"À, cô không phải là Bạch phu nhân. Nói đúng hơn là cô trong hình hài của Bạch phu nhân mới phải." Louli liếc nhìn Chu Trạch." Khi có cô ấy bên cạnh, ma quỷ tìm đến anh ít hơn là phải"
"Cô là???" Bạch Oanh Oanh nhút nhát hỏi nhỏ.
"Thời gian của tôi không có nhiều, tôi chỉ đến đây nhắc nhở anh để anh không có những suy nghĩ lệch lạc. Ai mà chẳng có suy nghĩ lệch lạc chứ.""
Louli ngẩng đầu, đi về phía kệ sách.
"Một tháng sau tôi sẽ quay lại, sau đó anh có thể lựa chọn tiếp quản vị trí hiện tại của tôi hay không.
Cũng không biết chắc được tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ không,
Nhưng nếu anh ở đây không làm xong việc mà tôi nhờ cậy, không đưa vị trí của tôi đi lên
Thì anh cũng không nhất thiết phải ở lại dương gian nữa, anh hãy trở về Địa ngục rồi uống canh Mạnh Bà đi."
Sau khi nói xong, người tiểu Louli bỗng nhiên co giật liên hồi, cô ấy đã ngất đi. Chợt một luồng ánh sáng đen xuất hiện ở trên người cô ấy,
Vìu!
Ánh sáng đen trực tiếp đi vào lòng đất.
"Ông chủ, cô ấy là ai? Có phải đó là một phán quan không?" Bạch Oanh Oanh hỏi Chu Trạch.
"Cô ấy là một quỷ sai, tôi cũng là quỷ sai nhưng chỉ là quỷ sai tạm thời." Chu Trạch bế tiểu Louli lên, để cô bé nằm lên trên ghế và đắp chăn cho cô.
"Tôi cảm giác cô ấy như một phán quan vậy."
"Cô có gặp qua phán quan rồi sao?"
"Không có."
"Bạch phu nhân ở dưới đó có thân phận gì?"
"Có thể bà ấy là người nhận lệnh truyền từ Địa ngục"
Lúc này, từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi tới.
Ngay khi vừa bước vào,
Nhiệt độ trong hiệu sách dường như tăng lên, nó khiến Oanh Oanh và Chu Trạch cảm thấy không được thoải mái.
Như đang có con kiến bò trong người vậy.
Chu Trạch quay sang và nhìn anh ta. Người đàn ông nọ đội mũ cảnh sát. Biểu tượng quốc gia phía trên mũ tỏa sáng dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Ông ta có gương mặt chữ điền, môi dày, người đậm trông rất uy nghiêm.
"Ông chủ, tôi muốn tìm vài cuốn sách hay. Tôi sắp đi du lịch nên muốn tìm sách để đọc trên đường đi". Nam cảnh sát cởi mũ, vừa nói vừa gãi đầu.
"Ồ, tôi sẽ tìm cho anh vài quyển sách"
Chu Trạch mỉm cười rồi quan sát đối phương một cách cẩn thận, để chắc chắn rằng vị khách kia không phải là ma quỷ.
Sau đó, Chu Trạch đến kệ sách, tìm ra một vài quyển sách mà anh ưng ý rồi đưa cho anh ta.
Cảnh sát nọ nhận lấy chồng sách từ Chu Trạch rồi lần lượt xem qua. Cuốn đầu tiên làm anh choáng váng trong chống lát. Đó là quyển "Công an và các kiến thức cơ bản"
Khi xem đến quyển thứ hai,
Người cảnh sát lại bị đóng băng một lần nữa với quyển: "Cảnh sát cộng hòa nhân dân Trung Hoa"
Chu Trạch còn đưa nam cảnh sát hai quyển sách nữa, đó là quyển "Lý thuyết và thực hành giải quyết tranh chấp" và "Giải thích về các kỹ năng đối kháng"
Cảnh sát nọ hít một hơi thật sâu rồi suy nghĩ xem mình nên nói cái gì rồi đem chồng sách đó đặt xuống đất.
"Chắc anh hiểu nhầm ý của tôi rồi. Tôi sắp đi du lịch cùng con trai. Tôi sẽ đưa cho nó vài quyển sách thú vị tôi đã mua trước đó. Nếu đưa những quyển sách này cho nó chắc nó sẽ thấy rất kinh khủng"
"À, thì ra là vậy."
Chu Trạch lấy từ phía trong rương ra hai quyển sách và đưa cho nam cảnh sát.
Đó là quyển:" Khủng bố trên mạng điện tử" và "Cách chống khủng bố"
Nam cảnh sát giờ mới gật đầu ra vẻ hài lòng:
"Hai quyển này thì được"