Mục lục
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Waveliterature Vietnam

Lão đạo được Trương Yến Phong lôi ra khỏi nhà vệ sinh, đối với một cảnh sát già mà nói, một người già 70 tuổi gầy như que củi như thế này không có gì quá sức, mang đi cũng rất nhẹ nhàng.

Lau mồ hôi trên trán, Lão đạo thở phào nhẹ nhõm, thầm ngưỡng mộ bản thân mình khôn khéo.

Ông chủ gọi mình tới tố pháp sự, nơi này chắc chắn là có vấn đề, nhưng vấn đề ở đây là gì, Lão đạo cũng không rõ.

Do đó, khi làm việc, đừng bao giờ toàn thân thâm nhập, kỳ thực trong lòng cũng cần phải giữ cho mình một chút đề phòng.

Sợ ở đây bỗng nhiên lao đến một đầu hay một con quỷ, tuy nói có Lão đạo ở bên cạnh trấn áp.

Nhưng tóm lại là thấy cuộc sống của mình thật nhỏ bé?

Tuy nhiên, mãi cho đến khi hoàn thành pháp sự xong thì sóng gió đều yên lặng, Lão đạo còn cảm thấy có chút kỳ quái, trong tưởng tượng Thiên Lôi kia sẽ xuất hiện cùng tia lửa điện đầy kinh hoang.

Tuy nhiên, Chờ khi tiến vào nhà vệ sinh thay đồ, đã thu nhận được nhiều kinh nghiệm qua những lần gặp nạn trong nhà vệ sinh, liền đem lá bùa trong túi quần móc ra, lập tức dán lên nắp bồn cầu.

Phòng tắm là nơi ma quỷ xuất hiện nhiều nhất, cũng là nơi dễ dàng kiếm chuyện nhất, Lão đạo cũng không thể đề phòng.

Lần này, mình thực sự là may mắn.

Vừa đem lá bùa dán lên, còn chưa kịp ngồi lên, nắp bồn cầu lập tứ run lên, ngay sau đó, từ từ bốc ra làn khói đen.

Lão đạo chỉ cảm thấy có đồ vật gì như muốn bắt lấy mình, anh càng không ngừng phản kháng, nhưng vật kia lại giống như là yên vị trên đầu kia, trực tiếp đã kéo mình lên, dán lên trần nhà.

Chuyện nam nữ, tình đến nồng nàn, họ luôn xoắn lấy nhau, nhất định không cho đối phương có đường lui.

Lão đạo lúc này chính là cảm giác như vậy, nhưng đối phương là nghĩ đến việc mình dán lên trần nhà, là đã thành công, ước tính rằng đã chờ đợi trong vài năm nay, khi trang trí căn biệt thự, có thể trực tiếp hong khô mình thành thịt khô.

"Haiz….."

Lão đạo thở phào nhẹ nhõm,

"Này, anh cảnh sát, anh bây giờ đã có thể thả bần đạo xuống."

Luôn luôn bị bế như thế này, có chút khiến đỏ mặt.

Tuy nhiên, cảnh sát Trương cũng không buông ra, mà lấy cái gì ấm nóng hầm hậm ùa tới, bắt đầu trên mặt điên cuồng liếm láp lấy.

Lão đạo bị dọa đến sợ hãi mà mất luôn cả hồn phách, quay lại nhìn,

Anh cảnh sát này ở đâu, rõ ràng đây là một con chó Alaska khổng lồ, đang ở trong vòng tay của nó mà không ngừng bị lè lưỡi liếm láp mặt.

"Mẹ nó!"

Lão đạo lập tức hai chân đạp con Alaska ra, bắt đầu lùi lại.

Alaska này không tức giận, chỉ là tiếp tục đần độn ngồi tại đó, nhìn Lão đạo, thỉnh thoảng lại thè lưỡi liếm mình.

"Con mẹ nó cái gì đấy?"

Lão đạo lúc này mới phát hiện ra, không riêng gì chuyện ở đây bất ngờ xuất hiện con Alaska, mà nơi anh đứng hiện tại cũng chẳng đúng chút nào.

Ở bên trái mình, tất cả là một bể chứa đầy những bong bóng, bên trong có những quả bong bóng đầy màu sắc, và có một bống búp bê vải chồng chất,

Nó thực sự là...…."Núi xác sống."

Đằng sau anh ta, là một vòng quay ngựa gỗ, đèn vẫn bật sáng phía trên, của một bài ca đồng dao.

"Này! Này!"

Lão đạo thu hai bàn tay của mình lại, nhưng không có hiệu quả gì, mọi thứ trước mặt anh vẫn còn ở đó.

"Hì Hì.....haha.....hắc hắc.....caca...…caca....."

Giọng cô bé truyền đến sắc nét như một chiếc chuông đồng.

Lão đạo dụi mắt, không biết lúc nào, trên một băng chuyền, có một cô bé mặc váy công chúa.

Cô bé một tay ôm ngựa, tay kia quơ quơ chơi rất vui vẻ.

"Em....đến đây.....đến đây!"

Đằng sau đu quay ngựa bên trên, là một bé trai đang ngồi, mặc tây phục, nhìn vô cùng phong cách Tây Âu.

"A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, Quan Âm Bồ Tát, Thái Thượng Lão Quân..."

Lão đạo từ từ nhắm hai mắt, càng không ngừng tụng niệm phun ra không biết bao nhiêu là loại kinh văn kỳ quái."

"Ông chủ, cứu tôi với, cứu tôi với!"

Cuối cùng, Lão đạo cũng hiểu ra rằng Phật tổ trên trời cao, những vị tiên gia cổ tích, không ai có thể cứu được mình lúc này ngoài ông chủ của mình.

Tuy nhiên, sau một thời gian thét gào nhưng không thấy ông chủ xuất hiện.

Thay vào đó nhìn lại vòng quay đang càng lúc càng lớn, trước đó cậu bé và cô bé đang ngồi trên đó đang bé nhỏ bây giờ chẳng khác gì một con khủng long to lớn đang đu vòng quay ngựa gỗ bay trên đỉnh đầu, lòng vòng nhảy múa.

Lão đạo thực sự lo lắng rằng thiết bị sẽ đột ngột rơi xuống đập cho mình chết, cho nên anh ta bắt đầu chạy trốn, nơi này không có tường, càng chẳng có giới hạn gì;

Tuy nhiên,

Không có tường lại chính là rào cản lớn nhất,

Không có ranh giới nào kinh khủng hơn là không có giới hạn,

Lão đạo vắt chân lên cổ chạy không biết bao lâu, khiến mình mệt đến mức phải dừng lại mà thở phì phò, lại phát hiện ra mình vẫn cứ thế đứng tại chỗ cuồng quay trong cái sân chân này.

Anh chạy thật xa,

Nhưng khi tiếp tục chạy trốn, công viên cứ thế mà tiếp tục rộng ra không ngừng.

Trên trời những bóng ma như hình với bóng, hai đứa bé ngồi trên vòng quay ngựa gỗ phóng xuống như bóng ma, dường như che khuất tất cả, mang đến một nỗi tuyệt vọng cực độ.

"Hì hì.....haha....."

Tiếng cười không ngừng vang lên, như vẻ rất vui vẻ, rất thỏa thích.

Như bình thường, nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu này, Lão đạo không ngừng muốn cưng nựng một chút, mua đồ ăn cho chúng, Lão đạo bản thân cũng là người thích trẻ con.

Nhưng tại thời điểm này, giọng nói của hai đứa trẻ này giống như một thanh âm đòi mạng, càng không ngừng quấn lấy lỗ tai mình, dù là có dùng tay bịt lại cũng không thể tránh nổi.

Lão đạo ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn lên trên, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thất vọng.

Cái quái gì thế này,

Ừng ực ừng ực... Ừng ực ừng ực... Ừng ực ừng ực...

Dưới mặt đất, vào lúc này giống như là nấu cà ri, bắt đầu sôi sục, Lão đạo toàn thân như bị ngập.

"Tôi...….."

Rơi đến tốc độ quá nhanh, khi Lão đạo phản ứng, anh hoàn toàn đắm chìm trong nó, và thậm chí không có cách nào phản ứng.

Không giống như cảm giác nghẹt thở, thậm chí chóp mũi còn có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào, hương vị cà ri rất nồng nặc, chậm rãi liền bị thay thế bởi mùi vị bánh kẹo ngọt ngào.

Đây là một loại không khí hiến người già trẻ đều u mê, bên trong hương thơm này, Lão đạo giống như tìm về thanh xuân của mình, tìm về tuổi trẻ, như lấy lại được hoàng hôn và lại cháy hết mình trong hoàng hôn đó.

Tự tại, 

Thoải mái, 

Nhẹ nhõm, 

Sức sống, 

Nhân sinh, 

Mỹ hảo;

Nguyên bản cơn ác mộng, trong vô tri vậy mà lại chuyển thành một cơn mộng đẹp, Lão đạo mơ thấy mình như đang bay, lại mơ thấy những đám mây kẹo ngọt đang lững lờ bay.

"Hì hì... Ha ha... Ca ca..."

"Hắc hắc... Ha ha... Muội muội..."

Thanh âm của hai đứa nhỏ như truyền tới,

Lúc này thanh ấm của bọn chúng thật giống như đường sắt tốc độ cao, bốn phía tán loạn.

Lão đạo chép miệng, có chút bất mãn mở mắt ra, mộng đẹp như bị bừng tỉnh, ai mà muốn rời đi đâu cơ chứ?

Nhưng khi mở mắt ra, Lão đạo liền trợn tròn mắt.

Anh ta nhìn thấy mình như bay giữa không trung, anh ta thực sự đang bay, ở bên cạnh anh ta, có một con ngựa gỗ, giọng nói giống như một đứa trẻ, chính từ cơ thể anh ta.

Buộc đầu mình,

"Lái xe! Lái xe!"

Cậu bé hét lên,

Lão đạo ngồi trên thân,

Thúc giục con ngựa tiến về phía trước!

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy!!!

Lão đạo trong lòng kêu thảm, anh suýt ngã gục, anh từng đi đến một nơi như Ba Làng, nơi đó cũng không phải chỉ là vớt vát những chú gà non nớt, nhưng quỷ dị ở chỗ những cảnh tượng này, là lần đầu.

"Ồ, đến đây, đến đây, chơi cùng nhau, cùng chơi cưỡi ngựa nào."

"Thôi nào, đại cữu, đại cữu, đến....."

Hai đứa hết lên vang vọng xa.

Ở nơi xa,

Xuất hiện ảo ảnh thân thể của Trương Yến Phong, có chút gì đó mộc mạc ở đằng kia, giống như là đang suy nghĩ, lại giống như đang xoắn xuýt.

Nhưng anh càng nghĩ, càng không thể hiểu mình đang nghĩ cái gì,

Ngược lại,

Loại cảm giác thân thiết đó lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Lão đạo trông thấy một nữ nhân đứng bên cạnh mình, là một người mẹ, đang đứng bên ngoài vòng quay ngựa gỗ để nhìn những đứa con của mình chơi.

Nữ nhân này mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc dài xõa vai, dáng người mỹ lệ.

"Anh ơi, đến đây...…..chơi cùng đi...."

Nữ nhân cùng hai đứa con, hướng đến Trương Yến Phong la lên.

"Đừng.....Trương Yên Phong...…..mau tỉnh lại...tỉnh đi!!"

Lão đạo hô lớn,

Nhưng là thanh âm của anh ta giống như là bị cuốn vào vòng quay ngựa gỗ, căn bản là không thể truyền ra ngoài, anh ta hiện tại chẳng khác gì một cỗ ngựa gỗ trong vòng quay đó.

Trương Yến Phong chậm rãi bước về phía trước, hướng tới nơi này, trên mặt biểu lộ một chút bối rối bướng bỉnh.

Nhưng khi em gái, cháu trai và cháu gái của anh ta hét lên nhiều lần,

Trên mặt cũng vô thức nở một nụ cười.

Vì gì mà vướng vào vụ án này quá lâu như vậy?

Đó là bởi vì anh ta không thể buông em gái, cháu trai cùng cháu gái mình ra.

Anh ta muốn tìm ra nguyên nhân thật sự cái chết của họ, muốn báo thù bọn người đó, không thể chịu đựng nổi!

Giờ phút này

Anh ta càng chạy nhanh hơn,

Không,

Phải chạy nhanh hơn nữa!

Nếu đây là một giấc mộng,

Anh ta vẫn quyết định đắm chìm vào nó, mãi không tỉnh.

"Mẹ nó chứ!"

Lão đạo nhìn không nổi chửi ầm lên.

"Này, đừng leo lên ngựa!"

Cậu bé nhảy lại gần hơn vẫy tay với Trương Yến Phong.

"Tiểu Hoa ngoan, tôi đang đến!"

Lão đạo trong lòng có một dự cảm bất thường,

Thấy cảnh sát Trương đột nhiên nhảy dựng lên,

Thân thủ giống như là vẫn còn trẻ khỏe vô cùng,

Sau đó trực tiếp ngồi lên cơ thể mình.

"Răng rắc...…"

Eo,

Uốn éo,

Lão đạo đau đến chảy nước mắt.

"Này, này..."

"Anh, anh...…."

"Này, này..."

Đu quay ngựa,

Tiếp tục xoay tròn,

Giống như là không bao giờ dừng lại,

Cũng càng không thể kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK