Nửa gương mặt đột nhiên từ dưới hang bay lên, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống.
Chu Trạch theo bản năng hít một hơi thật sâu. Chuyện làm anh lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra.
Kỳ thật, Chu Trạch trước đó đã nghĩ tới, nếu hiện tại mình là Chu Trạch, không quan tâm đến chuyện có linh hồn hay không có linh hồn, có ký ức hay không có ký ức, chuyện này ít nhất cũng chứng minh được từ tám mươi năm trước đến hiện tại, bản thân anh vốn bị người Nhật Bản lấy làm vật phẩm nghiên cứu, nay đã bị xê dịch, nếu không chắc hẳn sẽ không có anh xuất hiện bây giờ.
Vậy chuyện này có đồng nghĩa với việc thân thể ấy hiện tại không nằm ở đây?
Nhưng Chu Trạch đã nghĩ sai rồi,
Thân thể vẫn còn đang ở đây,
Hơn nữa còn xảy ra những thay đổi đặc biệt.
Trước đó, Đường Thơ có nói rằng nơi này có yêu,
Ít nhiều gì Chu Trạch cũng có thể cảm nhận được một chút.
Tuy nhiên,
Cây có bóng, người có tên. Trước đây trong mơ anh đã nhìn thấy thân thể này bị tàn phá, hơn nữa anh còn thấy bản thân mình không thể kiểm soát được sự điên cuồng của bản thân. Lúc này, trong lòng Chu Trạch có chút lo sợ, bất an.
"Ào!"
Một gợn sóng lao đến,
Con mắt ở nửa khuôn mặt bên kia được mở ra. Trong con mắt ấy vẫn là sự trống rỗng quen thuộc, dường như trong con mắt không có nhãn cầu, thế nhưng ngay sau đó, từng đoàn từng đoàn giống như thể rơm rạ trong con mắt không ngừng tuôn ra, thậm chí lấy đầy cả nửa gương mặt bị mất, làm cho khuôn mặt tựa như hiện ra rõ ràng nhưng thực chất lại trông ma mị hơn.
"Xè xè!!"
Một bàn tay xương trắng từ rìa ló ra, chậm rãi chống trên mặt đất, sau đó dần dần bò lên.
Động tác rất chậm, tựa như một con rối đang bị người ta điều khiển. Chắc hẳn con rối này được điều khiển bởi một người mới vào nghề nên nhìn rất vụng về.
Nhưng loại khí tràng có trên thân bộ xương này lại giống như đã có từ trước. Mặc dù thân thể đã tàn tạ nhưng linh hồn của nó vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra nên đã mò đến chỗ Chu Trạch.
"Xẹt…."
Bộ xương từ trong hang bò lên, nhưng trong một khoảnh khắc, bộ xương lập tức rút lui, như có một thế lực nào đó đã chế ngự sức mạnh của bộ xương.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một đám lửa nhỏ, đủ cho thấy sự xung đột kịch liệt.
"Gào!!!"
Bộ xương hé miệng, cái miệng chỉ còn một nửa mở ra rất khoa trương và vô cùng kinh dị. Trong nháy mắt, nửa bên mặt còn lại được rơm rạ bện thành lập tức sụp đổ và gầm lên trong im lặng. Hiển nhiên bộ xương này đang rất phẫn nộ.
"Phù phù…"
Chu Trạch và Đường Thơ còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ nhìn thân thể đó dần dần sụp đổ xuống đất rồi ngã vào phía trong hang.
Toàn bộ quá trình lúc nãy xảy ra có chút buồn cười. Mang khí thế bừng bừng lên sân khấu, sau đó lại xuống sân khấu không một lời giải thích, giống như diễn viên mới lên sân khấu, chưa kịp lên tiếng đã phải hạ màn.
Tuy nhiên, tình huống này cũng làm cho áp lực của Chu Trạch tiêu tan đi không ít. Những lo lắng trong lòng Chu Trạch từ nãy đến giờ đã vơi đi rất nhiều.
"Ông chủ, đây anh là của trước kia sao?"
Lão đạo hỏi Chu Trạch.
Chu Trạch gật gật đầu.
"Xem ra thân thể cậu thật sự có vấn đề rồi, trên thân mọc đầy rơm rạ."
Chu Trạch không thèm để ý đến lão đạo. Không ngờ lão đạo vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nói:
"Ông chủ, tôi cảm thấy anh xui đến mức không thể xui hơn được nữa, phần mộ của anh bị trộm, bộ xương của đời trước lại còn bị người ta nghiền nát ra y như hạt mè đen.
Sau đó lại tới bộ xương chúng ta đang thấy bây giờ, lại bị người ta dùng làm chậu trồng cây… chậc chậc, ông chủ, nghề chính của tôi là xem huyệt cho người ta, lần sau nếu anh có chết hãy nhớ tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ tìm một nơi lý tưởng cho phần mộ của anh."
Lão đạo càng nói càng hăng, nhưng khi thấy ánh mắt của Chu Trạch, giọng lão đạo đã trùng xuống.
"Đi lên phía trước một chút, xem đã xảy ra chuyện gì?" Chu Trạch nói với lão đạo.
"Hả?"
Lão đạo sợ hãi.
Trời ơi,
Ở đây tôi chỉ là một nhân vật phụ thôi, đừng bắt tôi làm những chuyện thế chứ,
Sao lại bảo tôi đến phía trước nhìn thử?
Lão đạo đưa mắt về phía Đường Thơ, hy vọng cô sẽ cứu ông khỏi việc mượn việc công trả thù riêng của Chu Trạch.
Nhưng không ngờ Đường Thơ lại gật đầu đồng ý với Chu Trạch, phụ họa nói:
"Cũng được đấy."
"...." Lão đạo.
Lão đạo không còn cách nào khác, chỉ có thể bước chậm rãi lên phía trước.
"Đừng quá lo lắng, vừa rồi rõ ràng vật kia đã bị hạn chế ngay tại chỗ này, cho nên trong tám mươi năm vừa rồi đã xảy ra dị biến, thậm chí đã bị mọc cây đầy mình nhưng vẫn không có cách nào để rời khỏi đây.
Mà tôi và cả ông chủ của ông đều là "một con ma", ông là người sống, sẽ không kích động đến vật đang tồn tại phía dưới."
Đường Thơ ở phía sau giải thích cho lão đạo.
Nghe xong, trong lòng lão đạo đã được ổn định phần nào. Sau khi lão đạo tiến tới lập tức soi đèn pin xuống để nhìn ngó phía dưới.
"Ông chủ, phía dưới trông giống như một cái giếng, còn có nước ở dưới nữa." Lão đạo nói.
Chu Trạch và Đường Thơ bây giờ mới nhích lại gần, quả nhiên, phía dưới không phải là một hang động mà là một cái giếng.
"Bây giờ phải làm sao bây giờ? Ai biết được linh hồn của anh đã thoát ra ngoài bằng cách nào?"
Đường Thơ ngồi xổm bên cạnh, bất đắc dĩ chỉnh sửa lại mái tóc của mình một chút "Hoặc là bây giờ chúng ta hãy tạm rời khỏi đây trước, đợi ngày mai khi tổ chuyên gia đến đây và dung bom nổ nát nơi này. Dùa sao hắn cũng không thể trốn ra ngoài được."
"Cô cho rằng họ sẽ nổ nát bộ xương này sao? Nếu họ phát hiện ra." Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Hả?"
"Một cơ thể rõ ràng đã chết rồi nhưng vẫn có thể di chuyển được mặc dù không có ý thức nữa. Chắc chắn họ sẽ giữ lại để làm đối tượng nghiên cứu."
"Vậy không phải cũng tối sao? Anh có thể cống hiến cho nền y học." Đường Thơ tỏ ra dáng vẻ không quan tâm.
"Dung mạo cô rất xinh đẹp." Chu Trạch nói.
"Cảm ơn."
"Nhưng cô có biết hiện nay có bao nhiêu chàng trai vì không có tiền hoặc không có cơ hội, mỗi ngày vì phải kiềm chế nhu cầu sinh lý của mình nên bị phát tiết không? Tại sao cô không đi giúp họ đi?"
Trong mắt Đường Thơ chợt óe lên ánh mắt sắc lạnh, rõ ràng cô ấy đang rất tức giận.
Cô nhớ rất rõ ràng, Chu Trạch trước kia không phải người thế này,
Đúng vậy,
Con người đến lúc rồi sẽ thay đổi.
Nhất là khi bạn phát hiện ra thực lực của mình không cần phải khúm núm trước mặt của người khác nữa, đây là chuyện thường tình của con người, nhất là đối với những người ở vị trí cao.
"Này này, hai vị, đừng ồn ào nữa. Nước dưới giếng đang bắt đầu sủi bọt kìa."
Lão đạo chỉ tay xuống dưới và nói. Lão biết rõ tính cách của Đường Thơ, cũng biết được sự phẫn nộ của ông chủ khi thi thể của mình bị trộm. Nếu hiện tại phát hiện ra thi thể của mình có vấn đề nữa chắc chắn Chu Trạch khó có thể tiếp nhận được.
Nước trong giếng bắt đầu ừng ực sôi trào lên,
Lập tức,
Mặt nước bắt đầu nhanh chóng dâng cao, giống như có nguồn nước ngầm đang dũng mãnh tiến ra.
Trong lúc nhất thời,
Thậm chí nước còn dâng cao lên đến miệng giếng, bắt đầu tràn ra bốn phía, nhịp điệu và tiến độ còn nhanh hơn cả vụ nổ chốt cứu hỏa.
Từng con chuột một lại thi nhau vọt lên, theo sát chúng là rất nhiều nhánh cây và các loại đồ vật khác nhau.
Nước dâng lên càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có thể nghe được phía dưới có đồ vật gì đó đang kêu lên một tiếng. Tốc độ của nước đang tăng lên rất nhiều lần.
Sau một thời gian ngắn, nước đã dâng đến phần eo người.
Đường Thơ lùi lại phía sau theo bản năng, cô ấy muốn lùi mình xa khỏi dòng nước này một chút.
Đột nhiên, có một bàn tay ở dưới nước túm lấy chân cô ấy.
"Vèo!"
Trong nháy mắt, hai mảnh thủy tinh lao xuống dưới nước, nhưng chỉ trông thấy dong nước phía dưới bị khuấy động, cả người Đường Thơ bị kéo xuống dưới nước.
Sau khi bị kéo xuống dòng nước, Đường Thơ có thể nhìn thấy rõ thân thể đã bị phá hủy kia đang bò lên, lặng lẽ, không một tiếng động.
Vị trí chân bị kéo của Đường Thơ đau nhói và lạnh cóng, dòng nước đang tác động điên cuồng lên thân thể đã bị tàn phá kia, nhưng đối phương vẫn như một tấm thép lù lù bất động!
"Phù phù!"
Đúng lúc này,
Chu Trạch không lặn xuống nước mà trực tiếp lao về phía thân thể kia, mười ngón tay không chút lưu tình đâm vào xương sọ của đối phương, không hề thương xót cho dù đó là thân thể trước kia của mình.
"Gào!!!"
Thân thể kia hé miệng, buông lòng mắt cá chân của Đường Thơ ra, sau đó hai tay giận dữ túm lấy cổ Chu Trạch, hai thân thể cứ thế dằng co với nhau.
"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực......"
Dưới mặt nước lúc này lại truyền đến âm thanh lớn. Lão đạo lúc này đang đứng trên bàn làm việc, đỉnh đầu của ông đã chạm đến trần nhà, khi thấy Đường Thơ nổi lên mặt nước, ông lập tức túm lại.
"Ông chủ đâu? Ông chủ đâu rồi?"
Đường Thơ trầm mặc không nói gì, không lo lắng nhìn vào chỗ mắt cá chân của mình đang chảy máu mà trực tiếp bỏ hai tay xuống dưới nước, sau đó hét lên một tiếng chói tai.
"Rầm…"
Phần nước lấp đầy phòng thí nghiệm bây giờ bị tách đôi ra, lộ rõ Chu Trạch cùng thân thể bị tàn phá kia.
Thân thể tàn phế không ngừng kéo lấy Chu Trạch, thế nhưng, mười móng tay của Chu Trạch cũng đang dần đâm sâu vào phần hộp sọ của đối phương.
Tuy nhiên, có thể rõ ràng thấy rõ, mục tiêu của thân thể tàn phế không phải là Chu Trạch mà hắn đang kiên định hướng về vị trí Đường Thơ đang đứng.
Trong lúc nhất thời,
Ở nơi sâu nhất trong tâm trí,
Đường Thơ có một loại dự cảm,
Thân thể kia không phải có quan hệ mật thiết với Chu Trạch, mà là mình!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Ọc ọc ọc…"
Dòng nước bắt đầu xoay tròn rồi rút bớt, giống như có người vừa xả nước đầy bồn tắm rồi sau đó rút nút xả bồn tắm vậy.
Bản thân vòng xoáy nước này đã đang theo một lực hút tự nhiên, công thêm đã mất sức sau khi chiến đấu cùng Chu Trạch, thân thể tàn phế vừa mới leo ra đã dần bị cuốn xuống một lần nữa. Hắn bắt đầu cảm nhận được nên đã cố gắng thoát khỏi đó, không cam tâm rơi xuống dưới nên đã dùng hết sức tránh bản thân khỏi bị rơi xuống,
Hắn nắm mạnh chân Chu Trạch,
Lần này Chu Trạch không nương tay nữa,
Chi nghe một tiếng vang lớn khi thân thể kia rơi xuống nước,
Chu Trạch cùng thân thể kia rơi xuống dưới,
Bốn phía yên bình trở lại,
Thậm chí trên mặt đất khô ráo, không hề lưu lại một giọt nước,
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.