"Ông chủ, sao thế?"
"Dừng xe lại đi. Tôi sẽ xuống ở đây."
"Ồ. Được được."
Chu Trạch xuống xe. Anh vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi dẫm lên nó.
"Ông về hiệu sách trước đi."
"Ah?" Lão đạo hơi sửng sốt: "Ông chủ, tôi có thể đợi anh ra."
"Về trước đi."
"Không sao đâu, anh đi lâu cũng được, tôi không ngại việc phải chờ lâu."
"Về đi."
Chu Trạch quay đầu nhìn về phía lão đạo.
Ông khẽ rùng mình và run lên một cái,
Chậc chậc chậc,
Chắc chắn rồi, chàng trai này đi ra từ Địa ngục, bản chất vẫn vậy. Nhìn thì cảm thấy rất thân thiện nhưng thực chất chỉ là ngụy trang,
Ngụy trang!
Lão đạo nhìn Chu Trạch và chào một cách cung kính: "Được rồi, ông chủ, khi nào anh về thì gọi điện để tôi đến đón."
Lão đạo lái xe đi,
Chu Trạch đứng trước cửa khu dân cư- nơi mà gia đình họ Lâm sống một hồi lâu.
Trước đó, Đường Thơ đã nói với anh rằng, khi cô ấy chạy trốn khỏi sự truy đuổi, cô ấy đã tìm ra hai chỗ để ẩn nấp, một là ở đây, hai là chỗ hiệu sách của anh.
Tuy nhiên, ở khu dân cư này có thể có một chút vấn đề nên Đường Thơ đã đến trốn chỗ anh mà không phải ở đây.
Đường Thơ gợi ý rằng anh có thể đến đó xem, không chừng phát hiện ra điều gì đó, hoặc có thể có thu hoạch bất ngờ.
Chu Trạch sợ rắc rối, lúc ấy đã không đi, thậm chí không hỏi.
Do đó, khi lão đạo nói xong anh mới biết được sự tình. Càng ngạc nhiên hơn chỗ đó là nơi gia đình nhà họ Lâm sinh sống.
Từng chấm nhỏ. Hợp nhất thành một tròn.
Mặc dù những chấm nhỏ không còn nữa, thì vòng tròn cũng đã được hình thành.
Bác sỹ Lâm bảo quản phòng anh,
Sau khi anh mất, bác sỹ Lâm đã mua lại nó, bảo quản và chăm sóc cho ngôi nhà,
Thân phận của Từ Lạc,
Không cho ngủ cùng giường, xa lánh anh ta,
Ngụy trang vụ giết người thành một vụ tai nạn giao thông rất thuyết phục,
Từng bước từng bước giết người diệt khẩu, xóa hết các manh mối.
Thật ra, rất nhiều các chi tiết đã chỉ ra điều này từ lâu.
Kể cả ngày anh giả vờ làm bác sĩ trong bệnh viện để hoàn thành ca phẫu thuật và thú nhận với bác sĩ Lâm,
Cô ấy đã chủ động ôm lấy anh.
Chẳng qua, lúc ấy anh chỉ nghĩ đơn giản rằng mọi chuyện đã tốt đẹp mà không mảy may để ý đến khuôn mặt đối phương khẽ nở một nụ cười nham hiểm.
Một tay,
Cẩn thận khuấy động hồ nước, để những con cá trong hồ nhộn nhạo mà tự động sa lưới.
Mọi người đan lưới để bắt cá, bắt cá để ăn;
Phòng ốc trang trí theo sở thích chủ nhân của nó, để thích hợp hơn trong phong cách sinh sống.
Làm bất cứ chuyện gì cũng đơn thuần chỉ vì mục đích của bản thân. Ngay cả khi ngồi trong nhà, họ cũng muốn tận hưởng cảm giác "xem một màn kịch hay" để thêm phần thỏa mãn.
Chu Trạch chết đi, về sau lại mượn xác Từ Lạc hoàn hồn,
Danh tính mới của anh, những mối quan hệ gia đình mới,
Cho đến cuối cùng,
Như thế nào mới là tốt nhất?
Người phụ nữ kia thầm yêu anh rất sâu đậm, nhưng ngặt nỗi cô đã có một người chồng - người mà cô không hề có một chút yêu thương. Cô bị ám ảnh bởi những xiềng xích của đạo đức và bảo vệ các quy tắc của gia đình.
Cô ấy không đi trái lại đạo đức và quy tắc, cũng không phá vỡ nó. Nhưng cô ấy đã thành công trong việc thay đổi người mà cô ấy yêu.
Một người mà chỉ cô ấy biết được, hoàn toàn xa lạ với mọi người, mọi người không thể nào phát hiện ra được.
Cô nằm thư giãn thoải mái trên giường, sống tiếp cuộc sống thường ngày của mình, sống theo cách mà bố mẹ cô ấy mong muốn. Nhưng cô ấy vẫn âm thầm làm chuyện mình mong muốn.
Rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn,
Nó đang cãi nhau chí chóe trong đầu Chu Trạch. Hiện giờ anh đang rất rối, chưa biết tiếp theo mình nên làm gì. Ngay cả bây giờ đây, bản thân anh muốn gì anh cũng chưa biết được.
Nếu tất cả những chuyện này thực sự giống như những gì anh đã đoán, thì chính cô ấy mới là người đứng sau và thao túng tất cả mọi chuyện. Vậy nên đối mặt với cô ấy bằng thái độ nào?
Là giận dữ, là tức giận, cô ấy đã hại chết mình và hủy hoại cuộc sống ban đầu của mình?
Là sự rung động, sự bất đắc dĩ. Những chuyện cô ấy làm càng chứng tỏ cô ấy rất rất yêu mình?
Trước đó, Chu Trạch đã nhặt tẩu thuốc lên và đánh Từ Đại Xuyên mà không phải chịu áp lực tâm lý nào. Không lẽ bây giờ Chu Trạch lại nhặt trái tim mình lên, đi vào nhà họ Lâm và dày vò người phụ nữ ấy?
Con người là một sinh vật phức tạp. Chu Trạch không phải là robot- chỉ cần tuân theo trình điều khiển của một chương trình nhất định và tự nhiên tạo ra sự lựa chọn của riêng mình dưới cài đặt mã kích hoạt.
Sau gần một tiếng đầu hồ đứng suy nghĩ, do dự,
Cuối cùng,
Chu Trạch vẫn quyết định bước vào.
Có một số chuyện cần được giải thích rõ, có một có lời cũng cần được nói ra.
Đây là việc nên làm,
Để cho bản thân hiện tại có được sự công bằng,
Cũng như cho kiếp trước có được sự công bằng.
Sự hồ đồ và yếu đuối,
Không được phép xuất hiện ở đây.
"Cộc cộc cộc…"
Chu Trạch gõ cửa.
Thật ra, Chu Trạch cũng có chìa khóa nhà. Như đã rất lâu rồi anh không quay lại đây nên anh không giữ nó theo bên mình nữa.
"Đợi chút."
Từ trong nhà vọng ra tiếng của cô em vợ. Khi thấy Chu Trạch, cô hỏi:
"Từ Lạc, chú của anh đã đi chưa?"
"À, ông ấy đi rồi."
Bị tôi đuổi đi.
"À…" Cô em vợ vẫn đứng trước cửa và không mở cửa ra.
Cô thấy Chu Trạch không rời đi, chợt hỏi:
"Anh có muốn vào nhà không?"
Chu Trạch vẫn không nhúc nhích.
Cô em vợ thè lưỡi. Chu Trạch đã không trở về nhà trong một thời gian dài. Tự nhiên hôm nay anh bất ngờ quay lại, cô em vợ chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng nói cho cùng, Chu Trạch cũng là anh rể của cô ấy. Cô lập tức mở cửa.
Chu Trạch bước vào trong nhà và ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.
Cô em vợ mang cho Chu Trạch một ly nước cam và một cái gạt tàn. Mối quan hệ giữa cô và Chu Trạch gần đây đã được cải thiện đáng kể, vì Chu Trạch thường bao che giúp cô những lúc cô trốn học đi chơi. Chính vì thế, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên tốt đẹp hơn.
"Chị gái cô đâu?"
"Chị tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn rồi, còn bố mẹ thì đã qua tỉnh khác dự đám cưới của con một người bạn cũ. Lại nói chuyện lúc nãy, chú của anh đã làm tôi hết hồn,
Nhất là lúc ông ta hét lên muốn đưa anh vào tù. Chậc chậc, Từ Lạc, họ hàng của anh sao kỳ quái thế?"
Cô em vợ ngồi tại ghế sofa phía đối diện, gác một chân lên bàn và xem ti vi. Tướng ngồi nhìn không giống con gái chút nào.
So với bác sĩ Lâm thì hai chị em họ đúng là khác xa.
Thực sự,
Không giống nhau chút nào.
"Này, Từ Lạc.Anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh có điểm yếu gì để ông ta đe dọa à? Hay ông ta muốn vòi tiền anh?"
Từ Lạc ở rể trong nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm luôn coi họ hàng nhà Từ Lạc là những kẻ mê tiền nên từ trước tới giờ đã không có thiện cảm. Dù sao số tiền của Từ Lạc đều là gia đình nhà họ Lâm cho.
"Không có gì."
Chu Trạch đốt một điếu thuốc và ngồi chờ bác sỹ Lâm về.
"Thật sự không có việc gì sao?" Cô em vợ nhìn Chu Trạch.
"Cô đúng là phiền phức."
Cô em vợ nghe thấy vậy liền trề môi và khịt mũi ra vẻ không hài lòng.
Cô cảm thấy Từ Lạc càng ngày càng kiêu ngạo. Nhưng về lâu dài cô vẫn muốn anh bao che cho mình nên cũng không so đo với anh nữa.
Chu Trạch đặt điếu thuốc đang hút dở lên trên cái gạt tàn và nhìn dần dần cháy hết.
Thuốc lá cháy, khói thuốc lượn lờ rồi cùng nhau bay lên cao.
Cũng liền vào lúc này,
Cánh cửa mở ra. Chu Trạch vô thức đứng thẳng dậy.
Bác sĩ Lâm đã quay trở về, trên tay cầm một chút đồ ăn. Hôm nay cô không có lịch trực nên nhìn cô rất nhẹ nhàng khoan khái.
Khi thấy Chu Trạch ở trong nhà, cô ấy có chút ngạc nhiên.
"Chị ơi, hôm nay anh ấy sẽ nấu ăn." Cô em vợ cầm điều khiển ti vi chỉ chỉ Chu Trạch.
"Anh ăn gì chưa?" Bác sĩ Lâm hỏi.
"Chưa." Chu Trạch lắc đầu.
"Đợi chút, tôi sẽ đi nấu ăn." Bác sĩ Lâm hình như đang cố giữ thái độ bình tĩnh và bước vào bếp.
Chu Trạch đứng tại chỗ, nhất thời anh thấy anh đang gặp phải một vấn đề nan giải.
Trái tim anh bây giờ rất bừa bộn.
"Này, anh đứng như người mất hồn thế. Vào giúp chị tôi nấu ăn đi."
Cô em vợ lấy chân khẽ đạp vào đùi Chu Trạch một cái,
Đây là cơ hội tốt để gắn kết hơn tình cảm giữa hai người họ.
Cô em vợ cảm thấy tên này thật ngốc. Anh ta còn ngây ngô hơn những chàng trai theo đuổi cô ở trường. Anh ta quả thực là một cái đầu gỗ mà.
Chu Trạch cuối cùng vẫn đi vào phòng bếp,
Bác sĩ Lâm đã mặc tạp dề vào và đang thái thịt.
"Không sao, anh cứ ra ngoài xem ti vi với Lâm Di đi, tôi tự nấu được." Bác sĩ Lâm nhìn Chu Trạch, nói.
"Có chuyện tôi muốn hỏi cô." Chu Trạch nói.
Bác sĩ Lâm hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chu Trạch "Hãy để sau đi, bây giờ tôi đang nấu ăn, tôi không muốn bị phân tâm. Thực sự tôi nấu ăn không giỏi lắm, tôi sợ sẽ không hợp khẩu vị của anh."
Nhìn cô ấy thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn, Chu Trạch cảm thấy rất khó để mở lời.
"Tôi sẽ ra ngoài kia ngồi đợi cô."
"Được, khi nào nấu xong tôi sẽ gọi anh xuống ăn cơm."
Chu Trạch đi ra khỏi bếp và bước lên tầng hai trong ánh mắt kinh ngạc của cô em vợ.
Đẩy cửa phòng ngủ, anh thấy một chiếc giường lớn. Khi anh ở đây, anh đã ngủ trên giường, còn bác sĩ Lâm trải đệm ra ngủ dưới sàn.
Đối với nơi này, anh không có nhiều kỷ niệm cho lắm.
Anh nhìn lên bức ảnh cưới to được treo trên tường.
Trong ảnh,
Cô dâu và chú rể đứng hơi cách xa nhau. Cô dâu trông đoan trang và nhã nhặn, ngược lại, chú rể có chút gò bó. Đó là bức ảnh cưới của bác sĩ Lâm và Từ Lạc.
Một bức ảnh cưới thôi mà đã thấy được rất nhiều vấn đề.
Bây giờ,
Chính anh lại là người sở hữu thân xác của người chú rể hiện diện trên ảnh cưới kia.
Chính là anh.
Chu Trạch nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới,
Nếu như toàn bộ những chuyện xảy ra, bao gồm cả việc giết người là do bác sĩ Lâm dàn xếp, thì trong chuyện này anh đã phần nào hiểu được vấn đề đang xảy ra.
Như vậy,
Trước đó Từ Lạc,
Mỗi đêm nằm ngủ một mình trên chiếc giường lớn lạnh lẽo,
Rốt cuộc, anh ta có vai trò gì trong chuyện này?
Cuộc đời Từ Lạc tựa như một vắt mì đầy sự rối ren. Những rắc rối quanh anh ta cứ quấn vào nhau không có hồi kết.
Kết quả,
Anh ta trở thành con rối trong tay bác sĩ Lâm. Bác sĩ Lâm từ đầu đã thao túng toàn bộ hành vi của anh ta.
Cô lặng lẽ nhìn Từ Lạc dần dần làm theo những gì cô đã sắp đặt sẵn.
Thậm chí, đến cuối cùng cô còn tự tay thu dọn những vết tích,
Những người cô cho là đáng chết đều đã chết hết,
Từ Lạc cũng đã chết,
Hơn nữa,
Ngay cả linh hồn của anh ta cũng được dọn sạch khỏi thân thể,
Để chào đón linh hồn của người mà cô rất thích.
Ánh mắt Chu Trạch lúc này có chút hoảng hốt,
Dường như anh thoáng trông thấy,
Trong bức ảnh cưới trên đầu giường,
Đôi mắt của Từ Lạc,
Có hai hàng nước mắt và máu,
Từ từ chảy xuống…