Trên thực tế, tro cốt với con người mà nói cũng không quan trọng lắm. Nếu bây giờ có người đề nghị đem tro cốt của anh đi rải ra ngoài biển hoặc rải ra sông, Chu Trạch có lẽ cũng sẽ đồng ý.
Hãy để chuyện cũ cho gió cuốn đi, để quá khứ trở về với cát bụi. Nhưng Chu Trạch không phải là nhân vật chính trong những bộ phim cay đắng nên anh không thể làm như vậy được.
Nhưng, những thứ này có mối quan hệ sâu sắc với chính bạn, nếu được sự đồng ý của bạn mới bị lấy đi thì chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng bị lấy trộm như thế này thì thật sự không thể chấp nhận được.
Đây không phải là vấn đề liên quan đến quyền lợi. Đây là việc vi phạm đến quyền định đoạt cơ bản của con người.
Cha xứ- cái người đã lấy đi phần tro cốt của Chu Trạch, anh hy vọng có thể tìm thấy hắn rồi tự mình dùng móng tay đâm xuyên qua người hắn.
Hắn không phải là muốn tro cốt sao?
Vậy anh sẽ giết ông ta, đem ông ta đi thiêu để trở thành tro cốt. Sau đó, anh sẽ lấy phân để trộn vào phần tro cốt của ông ta cho hả dạ.
Chu Trạch biết rằng tiểu Louli cũng đang tích cực tìm tên cha xứ. Cô ấy là một quỷ sai kỳ cựu ở Thông Thành, vì thế, sự hiểu biết của cô cũng sâu sắc hơn anh rất nhiều.
Vì vậy, ngay cả khi không muốn, thì ngay lúc này điều duy nhất Chu Trạch có thể làm chính là ăn gì đó nghỉ ngơi giữ sức và chờ đợi tin tức của cô.
Lão đạo là nhìn ra Chu Trạch cả ngày hôm nay tâm trạng không tốt.
Với người bình thường, họ không thể hiểu được cảm giác tro cốt của mình bị đánh cắp.
Nhưng ông chủ của ông thì có thể làm điều đó.
Lúc này, lão đạo bưng tới một chén cà phê, ông cảm thấy điều này có thể giúp tâm trạng của ông chủ được xoa dịu, lão đạo nói:
"Ông chủ, chắc chắn chúng ta sẽ sớm tìm thấy tên cha xứ đó thôi. Trong những tác phẩm và tiểu thuyết của Trung Quốc, những người Nhật Bản thường sống rất lâu, không dễ để làm cho họ chết đâu."
Chu Trạch không thèm nhìn lão đạo, mà chỉ bưng cà phê lên uống một ngụm.
Tâm trạng của anh lúc này không được tốt nên anh không muốn nói chuyện với ông ấy. Bởi vì anh sợ rằng bản thân trong lúc xúc động sẽ đâm chết người đối diện. Không biết ông chủ cũ của lão đạo có cảm xúc giống anh không?
Lúc này, Đường Thơ từ trên lầu đi xuống, nàng hôm nay mặc một cái váy màu đen.
Đường Thơ là một cô gái lạnh lùng và có gu thời trang rất tinh tế. Chu Trạch nhớ ra ngay lúc thức dậy cô ấy đã nhờ lão đạo đi mua bộ quần áo này.
"Đi uống trà với tôi!"
Giọng Đường Thơ lạnh như băng.
"Tôi không đi." Chu Trạch thực sự không có tâm trạng
Thơ Đường nhìn Chu Trạch
Lặng yên không nói gì.
Cô ấy sẽ không lo lắng, cũng không yêu cầu giúp đỡ. Cô ấy luôn lạnh lùng như vậy. Do đó khi cô ấy nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy không được thoải mái và cảm thấy rất mất tự nhiên.
Còn Chu Trạch là một người dễ mềm lòng và tốt bụng.
Anh không thể nào chịu được cảnh người khác phải chịu nỗi oan ức, anh luôn đặt vị trí của mình vào người khác để suy nghĩ và tìm hướng giải quyết
Tất nhiên, vừa nghĩ đến đây, ngực trái của anh bỗng nhiên đau nhói, chiếc bút đang trên tay anh đột nhiên rơi xuống đất.
Cũng được,
Đứng dậy thôi.
"Đi uống chút trà nào." Chu Trạch nói.
Ánh mắt của Đường Thơ trở nên dịu lại, cô đẩy ra cửa tiệm đi ra ngoài.
"Ông chủ, thời tiết ban đêm hơi lạnh, anh nhớ mặc nhiều áo." Lão đạo ở bên cạnh ân cần nhắc nhở.
Chu Trạch vẫy tay ra hiệu rằng anh không cần nó.
Sau đó,
Chu Trạch cũng đẩy cửa bước ra,
Nhưng,
Đường Thơ đã không còn ở trước cửa nữa.
Đường Thơ sang bên đường và đứng gần một bốt điện thoại công cộng, lặng yên không nhúc nhích nhìn cô không giống như đang đợi xe một chút nào. Chu Trạch đến bên và đứng bên cạnh cô, cũng lặng im không nói gì.
Nửa tiếng sau,
Đường Thơ vẫn đứng yên, dù một chút động đậy cũng không có. Chu Trạch bắt đầu ngồi xổm xuống và lấy ra một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.
Một tiếng sau,
Đường Thơ vẫn không nhúc nhích gì, chỉ đứng đó bất động, còn Chu Trạch thì đơn giản vẫn ngồi đó gần cô, dưới chân đã là một đống tàn thuốc.
Chỗ đó chỉ cách hiệu sách chừng hai mét.
Chu Trạch thật sự rất muốn bổ đôi đầu cô ấy ra xem cô ấy nghĩ cái gì.
Cô đứng cách hiệu sách không đầy hai mét, vậy tại sao không ở bên trong chờ?
Bên trong tiệm sách lão đạo cùng Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng đang nhìn Chu Trạch, thỉnh thoảng họ lượn vài vòng ra ngoài cửa hiệu sách vẫn thấy Đường Thơ và Chu Trạch vẫn ở đó.
Chu Trạch ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống.
Đột nhiên anh có cảm giác cuộc sống đầy khó khăn.
Rồi một chiếc xe Roewe màu trắng lái tới, và dừng lại trước cửa hiệu sách.
Đã đến rồi sao?
Đối tượng cùng uống trà với hai người bọn họ đã đến?
Chu Trạch đã trông thấy Đường Thơ di chuyển, cô đang đi về phía trước.
Chu Trạch cũng đứng thẳng người lên. Khi thấy của xe mở ra, một suy nghĩ trong đầu của anh chợt lóe lên. Liệu anh có nên thuê những cô gái xem đẹp đến đây, ăn mặc hở hang một chút, tay cầm quả bóng bay đỏ rồi vỗ đùi hô to:
"Hoan nghênh hoan nghênh…"
Trong hiệu sách, Oanh Oanh và Đường Thơ còn có chút gọi là dễ nhìn. Còn lão đạo thì thực sự không thể chấp nhận được.
Nhưng tiếp đó, Chu Trạch ngây ngẩn cả người. Tài xế lái xe bước xuống, nhìn anh ta có vẻ rất mệt mỏi, như đã làm việc quá đà.
Mắt của anh ta dày đặc quầng thâm, công thêm trạng thái phấn khích của anh ta, người ta rất dễ cảm thấy người lái xe này có phải vừa say thuốc hay không?
"Hahahaha…"
Tài xế vừa xuống xe đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tiếng cười của anh ta không khác gì tiếng lợn kêu.
Chu Trạch đến gần và cúi đầu nhìn người tài xế.
"Hahaha, đây là nơi nào vậy?" Người lái xe vừa hỏi vừa cười.
"Thông Thành." Chu Trạch đáp.
Đối phương lại tiếp tục tuôn ra một tràng cười nữa,
Nhìn anh ta giống như người ở Tứ Xuyên.
"Hahaha, là nơi nào? Tôi chưa từng nghe qua."
"Thông Thành là một thành phố ở Giang Tô."
"Hahahaha…mẹ nó, tôi đã lái xe không cần ngủ nghỉ, đi một mạch đến tận Giang Tô?"
Nhìn người tài xế này,
Chu Trạch cảm thấy đầu óc anh ta rất có vấn đề.
Tốt thôi,
Trước đó Chu Trạch luôn suy nghĩ người cùng uống trà với mình và Đường Thơ sẽ là người thế nào,
Không ngờ anh ta lại là người đầu óc có vấn đề như vậy.
Chu Trạch tự nhiên cũng muốn cười theo: "Hahahaha."
"Hahahaha, tôi buồn ngủ quá rồi." Người lái xe tiếp tục cười ngặt nghẽo, "Hahaha."
"Hahaha, mẹ nó, anh có thể đừng cười nữa được không?"
Lái xe trả lời: "Không hiểu tại sao tôi không thể dừng cười được, bây giờ tôi đang cảm thấy rất vui, hahaha."
"Hahaha, đầu óc của anh chắc chắn là có vấn đề rồi."
"Hahaha, tôi cũng nghĩ là như vậy. Tôi đã lái xe hơn hai nghìn kilomet, không ngủ một tí nào để đến đây. Bây giờ tôi sắp điên thật rồi."
"Hahaha, vậy cuối cùng anh tới đây làm gì?"
"Hahaha, có ai đó đang ở trong cốp xe của tôi. Tôi nghĩ rằng người đó là người thân của tôi, tôi muốn đưa người đó tới đây để người đó có được hạnh phúc!"
"Hahaha…eh?"
Chu Trạch liền ngừng cười, theo bản năng nhìn về phía cốp xe.
Sau đó, anh thấy Đường Thơ giơ tay lên,
Toàn bộ chiếc xe rung lên,
Phát xe tiếng kẽo kẹt khó chịu,
Cốp xe tự động bật lên mà không cần ai mở khóa.
Mặc dù chiếc xe Roewe trắng này đã trải qua một chặng đường dài hơn 2000km để đến đây, nhưng Đường Thơ vẫn mở cốp xe theo cách bạo lực nhất.
Trong cốp xe, có một người đàn ông đang nằm đó,
Ồ không,
Nói đúng ra,
Đang ở trong cốp xe là một con mèo nhỏ.
Người này trên đầu được băng bó kín mít, trên chiếc băng còn dính một chút máu. Nằm bên cạnh người đàn ông là một con mèo với bộ lông trắng muốt.
Một người một mèo nằm đó, bất động như đã chết. Nhưng khi quan sát kỹ, Chu Trạch vẫn còn thấy người đàn ông và con mèo nhỏ thở nhẹ nhàng.
Đường Thơ đến bên cốp xe, cúi xuống và ôm con mèo trắng vào lòng, sau đó nhìn về phía hiệu sách.
"Lão đạo."
"Sao sao, có chuyện gì thế?"
Lão đạo nhanh chóng chạy đến, sau đó đưa mắt nhìn về phía cốp xe một chút, ngay lập tức đập vào mắt ông là người đàn ông băng bó nằm im trong cốp xe.
"Ông chủ, sao anh giờ lại biến thành bộ dạng này. Thê thảm, thê thảm quá!"
Chu Trạch đứng một bên, anh biết rằng không phải lão đạo đang khóc,
Nhưng đứng bên cạnh mà nghe tiếng than khóc như này thấy có chút không thoải mái.
Một người cùng một mèo đã được lão đạo và Đường Thơ đưa vào trong hiệu sách. Lái xe thì vẫn tiếp tục đứng đó cười lớn: "Hahahaha…."
Chu Trạch thấy người tài xế này thật là xui xẻo, anh ta đã bị thôi miên để đưa người đàn ông cùng con mèo đến đây.
Anh đoán người tài xế đang có việc gì đó ra ngoài, sau đó thì tình cờ bị thôi miên. Kết quả là, anh ta đã lái xe một mạch từ Thông Thành đến đây.
Nhưng làm sao anh ta có thể bị thôi miên được?
May mắn thay, khi người trên xe cùng con mèo đã được đưa vào, tài xế đột nhiên nằm ngay xuống đất và ngủ ngáy o o, như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, Hứa Thanh Lãng lái xe đưa tài xế đi đến một khách sạn gần đó. Chu Trạch cũng không rõ ràng chuyện ông chủ nhà nghỉ có nghi ngờ gì không khi có hai người đàn ông cùng đến thuê phòng.
Anh đi thẳng lên phòng ngủ của Đường Thơ ở tầng hai, người đàn ông đang nằm bất động trên giường của cô.
Thành thật mà nói, Chu Trạch có chút biết ơn với người đàn ông này. Nếu không nhờ anh ta làm tiểu Louli bị thương nặng ở Thành Đô, thì quan hệ của Tiểu Louli và anh cũng không được thân thiết như bây giờ.
Nói không chừng, sau khi tiểu Louli thắng lợi trở về, cô sẽ truy sát và giết anh.
"Anh ta có thể tỉnh dậy không?"
Chu Trạch hỏi.
Đường Thơ không trả lời, cô cầm khăn ướt tiếp tục lau mặt cho người đàn ông nằm trên giường.
Cô cẩn thận lau từng tí một, rất chu đáo.
Tại sao khi tôi bị thương cô lại không chăm sóc tôi như vậy?
Ai cũng được hồi sinh và đang ở trong thân xác của người khác, nếu so sánh, Từ Lạc đẹp hơn anh ta là cái chắc.
"Tôi hỏi câu này không có ý gì đâu, nhưng nếu anh ta đây, quỷ sai có chú ý và đến bao vây nơi này không?
Đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi không có ý đuổi anh ta đi, chỉ là tôi hỏi để chuẩn bị tinh thần một chút.
Dù sao, anh ta cũng chưa có chứng nhận quỷ sai, tạm thời không có cách nào để đảm bảo an toàn được."
Đường Thơ nhìn về phía Chu Trạch, mở miệng nói: "Chứng nhận quỷ sai."
Cô không biết thật hay đang giả vờ không biết?
Chu Trạch lấy chứng nhận của mình ra và lắc lắc trước mặt Đường Thơ,
"Chính là vật này đây. Nếu có nó, anh ta có thể che giấu được thân phận của mình, miễn là không lạm dụng nó. Vật này có tác dụng trong một thời gian khá dài, nhưng để làm vật này thì rất khó, còn phải dựa vào vận khí của bản thân anh ta nữa."
Ngay lúc này,
Người đàn ông đang nằm trên giường chợt run lên,
Bên trong túi áo của anh ta,
Giống như có vật gì đang dần dần rơi ra,
Từ trên giường rơi xuống sàn nhà,
Có một tờ giấy nhỏ,
Đang nằm dưới đất,
Chính là chứng nhận quỷ sai!