Trên người còn đeo một túi đựng đồ.
Bạch Oanh Oanh không thể lãng phí lần ra ngoài này, có trời mới biết cô tranh thủ mua chè trôi nước và thuốc thì cô còn mua thêm một chiếc túi!
Đẩy cửa tiệm sách ra,
Bạch Oanh Oanh giật mình khi nhìn thấy cảnh hai người đàn ông ôm nhau, bất giác những đồ cô vừa mua, đang cầm trên tay rơi bịch xuống đất
Cô nhanh chóng lấy hai tay che mắt mình lại
Không quên dậm chân thẹn thùng nói:
"Anh anh anh,
Tôi đã trở về không đúng lúc phải không?"
Hứa cô nương
À không, Hứa Thanh Lãng…
Hứa Thanh Lãng lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Bạch Oanh Oanh, ánh mắt đó hằn lên nỗi buồn khó tả, những giọt nước mắt như sắp rơi ra
Nỗi buồn tràn ngập khắp căn phòng,
Nhưng Oanh Oanh lại cảm thấy thật kỳ lạ
Bây giờ Oanh Oanh nghĩ mình như là kẻ phá đám vậy
"Đã mua đồ về rồi à?" Chu Trạch đứng lên.
Sửa sang lại quần áo của mình
Hứa Thanh Lãng cũng đứng dậy, giả bộ chỉnh lại nút áo.
"Ông chủ, đã mua về rồi." Bạch Oanh Oanh thuận miệng đáp.
"Được, tôi ra ngoài một chút."
Chu Trạch đi ra khỏi của, không quên đem theo thuốc lá và chè trôi nước mà Oanh Oanh vừa mới mua về, không quên quay đầu lại nhắc nhở:"nhớ trông cửa hàng cẩn thận"
"Được rồi."
Lúc Chu Trạch đi ra tiệm, Bạch Oanh Oanh cùng Hứa Thanh Lãng nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu
"Nhìn cái gì vậy đồ xác sống kia." Hứa Thanh Lãng tức giận nói.
"anh nghĩ tôi thèm nhìn anh chắc." Bạch Oanh Oanh nói một cách mỉa mai
"Cô là xác sống, cô chỉ là đồ xác sống thối tha"
Hứa Thanh Lãng tiếp tục phản kích!
"A, anh đang nói cái gì đó hả?
Anh có tin anh sẽ gặp quả báo hay không"
Bạch Oanh Oanh sắc bén phản kích.
"Hừ!"
"Hừ!"
Hai người giận dỗi quay đi. Hứa Thanh Lãng quay về tiệm mì của mình, Bạch Oanh Oanh bắt chước bộ dạng Chu Trạch ngồi dựa trên ghế sau quầy, rót chén trà, cầm quyển sách giả bộ cho có không khí uy nghiêm.
......
Chu Trạch dự định đến Văn Miếu một chuyến, anh mong sau chuyến đi này anh sẽ có động lực tiếp tục cho cuộc sống còn đang giang dở.
Nó giống như đêm cuối cùng của một kỳ nghỉ ngắn, khi bạn biết ngày mai sẽ tiếp tục phải đi làm những công việc đầy nhàm chán, bạn sẽ cảm thấy thật tồi tệ,
Mặc dù không muốn nhưng bản thân vẫn phải tự mình chấp nhận, tự mình chuẩn bị và thức dậy thật sớm để sao cho kịp giờ làm.
Đây là cuộc sống, đối với những người thành công, mọi người sẽ luôn bàn luận với nhau về thành công của anh ấy, không quan tâm anh ấy gặp phải khó khăn gì trên con đường sự nghiệp.
Cái này cũng giống như người phụ nữ sinh ra một đứa con, bạn bè thân thích đều đến chúc mừng, nhưng không quan tâm chuyện mang thai đứa con đó có chuyện gì bất trắc hay khó khăn nào xảy ra hay không.
Cuộc sống là như vậy mà, không sao.
Chu Trạch chỉ có thể tự an ủi mình.
Về phần người em họ cùng tên tài xế kia, đối phó với họ như thế nào, thì cần suy nghĩ kỹ hơn, ít nhất, Chu Trạch sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh sẽ không có bất kỳ một hành động nào quá manh động, quá nóng nảy.
Anh ta sẽ không làm tương tự như vị Dung Thành kia, chuyện này liên lụy đến "Án mạng", không thể nhẹ nhàng cho qua.
Lấy điện thoại di động, chuẩn bị bắt xe, trùng hợp có một tin nhắn báo đến:
"Đang làm gì vậy?"
Bác sĩ Lâm gửi tin cho anh.
Chu Trạch có chút do dự, chần chừ, thực ra, tâm trạng anh có chút phức tạp, bởi vì Từ Lạc giết anh, thật trớ trêu thay cũng chính vì người vợ xinh đẹp của hắn đem lòng thương thầm mình.
Được rồi, mình được một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi mến mộ
Được một người xinh đẹp...
Được một người còn trinh tiết......Thương thầm, không ngừng quan tâm chăm sóc
Điều này khiến cho anh cảm thấy có đôi chút tự hào về bản thân
Nhưng cũng chính vì vậy,
Chính bởi vì cô ấy mà mình bị giết chết!!!!!
"Đang ở tiệm." Chu Trạch trả lời tin nhắn một cách lạnh nhạt.
Anh không phải Từ Lạc, việc giữa anh và Từ Lạc là chuyện riêng giữa hai người, bác sỹ Lâm không có liên quan hay tội tình gì trong sự việc này cả.
Hơn nữa mà nói, anh sau khi chết mới hay rằng bác sĩ Lâm thương thầm anh, nói anh đối với cô ấy không có thiện cảm, thì không đúng.
Nhất là đầu tuần tại bệnh viện đã cho thấy sự thật,
Cô ấy rất sợ hãi,
Cũng rất hoảng hốt,
Thậm chí cả người cũng đều run rẩy,
Nhưng cô không chút do dự đã ôm chầm lấy anh.
Ông trời cũng coi như là có mắt, sự tồn tại của bác sỹ Lâm như là tia hy vọng, như là điểm sáng lớn nhất trong cuộc đời của anh.
"Tôi đợi cô ở bên ngoài."
Chu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, quả nhiên, tại góc rẽ nhìn thấy một chiếc xe Maserati màu trắng.
Đêm đó khi anh tự lái chiếc xe Cayenme thì tông vào cột điện, tất nhiên, bác sĩ Lâm đã thay đổi một chiếc xe mới.
Đúng là có tiền có thể mua được tất cả!
Chu Trạch đi qua, mở cửa xe, ngồi xuống ghế chỗ vị trí phụ lái kế bên.
Bác sĩ Lâm có chút ngại ngùng, không biết làm sao, nhưng có thể thấy, cô chủ động tìm đến Chu Trạch, cũng đã có một dũng khí rất lớn.
Rốt cuộc anh chỉ là một con ma đang mang thể xác người khác để tiếp tục sống, không hơn không kém.
"Từ Lạc, hắn đã..."
Chu Trạch khẽ nhíu mày, hiện tại anh ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Từ Lạc.
"Đừng nhắc đến hắn, hãy coi như hắn chưa từng tồn tại." Chu Trạch rất khẳng khái nói mình.
"Như vậy...anh có cảm thấy...tôi là người phụ nữ tồi tệ hay không?" Bác sĩ Lâm hỏi.
Tam tòng tứ đức,
Tuy cô không bị ép giáo huấn theo giáo điều, nhưng thực tế, cô cũng bị chịu ảnh hưởng bởi chế độ phong kiến vì mối quan hệ với cha mẹ của cô.
Hiện tại chồng của cô chính là Chu Trạch,
Nhưng đó là cơ thể của Từ Lạc?
"Đừng nghĩ nhiều như vậy."
Chu Trạch lắc đầu.
Trên thực tế đây là một chuyện khôi hài,
Bác sĩ Lâm biết Từ Lạc là Chu Trạch, giọng điệu tác phong khi nói chuyện cũng hạ thấp xuống, lại phảng phất về thời kỳ cô làm thực tập sinh, mà Chu Trạch đang là người chịu trách nhiệm hướng dẫn cô.
Lúc đó, Chu Trạch đối với nhóm thực tập sinh này, bất luận là ai cũng không có nửa phần khách khí, việc gì cũng đến tay nhóm thực tập sinh này làm, ngay cả đến việc mua cà phê cho anh.
Mặc dù vậy, anh lại tỏa ra khí chất hơn người đầy mê hoặc, khiến bác sỹ Lâm cảm thấy say mê
Phong thái của anh cùng với vẻ đẹp nam tính và trí tuệ hơn người khiến cô không ngừng lại được
Dù là yêu, nhưng tình yêu thật nhiều nỗi sợ khác nhau phải đối mặt.
"Được."Bác sĩ Lâm gật đầu.
Sau đó,
Chu Trạch trầm tư lạ thường,
Chu Trạch không muốn im lặng, phát hiện cô hôm nay mặc áo màu hồng, quần jean, đường cong của người cũng hiện ra, kết hợp cùng khí chất của cô ấy rất đẹp, nhưng anh cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
"Lần sau nhớ mặc tất chân, tôi thích phụ nữ mặc tất chân." Chu Trạch nói.
Bác sĩ Lâm hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt ửng hồng,
Cô cảm thấy mình có hơi một chút quá đáng chăng,, đang nghĩ đến Từ Lạc đã chết, cô với tư cách là vợ, cũng nên có một chút thương cảm, không nên cùng đùa giỡn với Chu Trạch như thế này.
Thế nhưng cảm giác xấu hổ, làm cho cô không cách nào phản kháng lại.
Có lẽ,
Cô chính là một người phụ nữ hư hỏng chăng?
Theo cách nhìn bên ngoài thì…cô thực sự không tốt.
Bác sĩ Lâm nhắm mắt lại, trong lòng tự trách bản thân.
"Cùng nói chuyện nha"Chu Trạch với giọng điệu đầy mê hoặc.
"A...Được." Bác sĩ Lâm lên tiếng, mặt càng đỏ hơn.
Chu Trạch khóe miệng ẩn hiện nụ cười,
Hắn biết, mình đang nói chuyện mang đầy giọng true chọc như vậy, cũng chính là đang trả thù Từ Lạc, có lẽ, anh cũng chính là một người đàn ông tồi.
Được rồi,
Một người cho rằng mình không phải là cô gái tốt, một bên cho rằng mình là một người đàn ông tồi
Nếu như thuộc chuyện xưa, họ chính là phiên bản Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh.
Về phần Vũ Đại Lang kia,
Cũng chẳng ai quan tâm?
"Anh đói bụng sao?" Bác sĩ Lâm hỏi.
"Không có." Chu Trạch trả lời.
Sau đó,
Lại im lặng.
Chu Trạch trước khi chết chỉ biết lao đầu vào công việc, không quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ.
Đối với nữ nhân nói chuyện nhạt nhẽo là chuyện bình thường,
Nhưng đối với vợ hợp pháp của mình mà nói chuyện nhạt nhẽo, thì chắc chắn có vấn đề.
"Chúng ta, cứ sống như vậy, chuyện của tôi, cũng không muốn cho người khác biết, coi như tôi là...Từ Lạc được rồi." Chu Trạch nghiến răng nói ra hai chữ kia.
"Được,."Bác sĩ Lâm gật đầu thể hiện sự hưởng ứng.
Hết thảy, như cũ.
"Nhưng tôi cũng muốn nhắc em một chút."
"Anh cứ nói."
"Khi trên giường, chỉ được gọi tôi là Chu Trạch." Chu Trạch dùng ngón út móc lỗ tai, "Tôi không muốn em hét lên hai chữ Từ Lạc, chỉ muốn em gọi tên tôi."
Ở trên giường?
Lâm Vãn Thu bỗng nhiên lọt nửa nhịp,
Mặc dù cô ấy đã là một phụ nữ từ lâu, nhưng cô ấy vẫn còn là một trinh nữ,
Khi đề cập đến chủ đề này,
Thật sự khiến người ta cảm thấy thẹn!
Nhưng không biết là ma xui quỷ quỷ khiến thế nào, cô lại khẽ gật đầu
"Được."
Chu Trạch cảm thấy, bác sĩ Lâm này, hình như mắc phải hội chứng Stockholm.
Nếu như lúc trước Từ Lạc không nhát gan, mà có chút thô bạo,
Cũng đã đạt được ước muốn về tình cảm và thể xác, cũng sẽ không suy nghĩ về mình.
Nhưng suy nghĩ lại ý niệm một chút, nếu Từ Lạc thô bạo, cũng sẽ không hận mình mà không giết mình không?
Muốn có được thể xác của bác sỹ Lâm?
Hay là bản thân mình được tiếp tục sống?
Cái nào mới là thật?
Chu Trạch vỗ tay trên trán mình.
"Anh làm sao vậy?" Bác sĩ Lâm ân cần nhìn Chu Trạch, "Cơ thể anh, không phải bởi vì sự kiện kia...mà có vài vấn đề?"
Thôi, tôi đi đây,
Anh lặng lẽ bước ra khỏi xe,
Chu Trạch lâng lâng một hồi,
Bác sĩ Lâm khả năng không chỉ tổng hợp chứng Stockholm, mà còn thêm chứng run rẩy.
Không đúng,
Chờ một chút,
Có vẻ như có gì đó không ổn?
Cơ thể có vấn đề?
Chu Trạch lập tức nhìn về phía bác sĩ Lâm,
Làm sao cơ thể của đàn ông lại xảy ra tình trạng như thế này
Không, không thể như thế.
Chu Trạch nhìn phía trước, có điểm đậu vào.
"Xuống xe." Chu Trạch nói.
"Ừ."
Bác sĩ Lâm không biết chuyện gì, nhưng vẫn xuống xe.
Chu Trạch mở cửa xe sau, chỉ chỉ vào bên trong, nói: "Đi vào."
Bác sĩ Lâm chẳng biết tại sao cũng tiến vào.
"Tôi muốn chứng minh một chút, tôi không có vấn đề." Chu Trạch tự nhủ.
Lúc này bầu trời đã tối đen,
Cộng thêm khu vực này ít ai lui tới.
"Khẩu vị của anh, không phải không sao chứ?" Ngồi phía sau xe bác sĩ Lâm thể hiện vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Thân thể Chu Trạch cứng một chút,
Cô nói thân thể anh ta có vấn đề chỉ là vì anh ta không thể ăn cơm?
Hô...
Thở một hơi dài nhẹ nhõm,
Gạt bỏ áp lực tâm lý,
Nhưng vẫn muốn làm những việc bản thân đang suy tính
Chu Trạch nói: "Tôi muốn chứng minh tôi không có vấn đề trên phương diện khác."
"vấn đề gì?" Bác sĩ Lâm vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, Chu Trạch chui vào phía sau xe,
Đóng cửa lại.
Trời tối đen,
Xe bắt đầu rung lên theo từng nhịp
Hai người họ bắt đầu dần hòa vào làm một.