Ánh đèn đường vàng vàng,
Khiến con người có cảm giác hoảng sợ,
Ngoài trời đang rất lạnh, kèm theo những cơn gió giống như những vết dao găm cắt vào người.
Chu Trạch cũng cảm thấy rất lạnh,
Anh ta không biết đây là đâu,
Nhưng anh ta biết rõ một điều,
Đây chính là...nhân gian.
Anh ta đã chết nhưng lại trở về nhân gian.
Chu Trạch bước đi như một cỗ máy, cứ tiếp tục đi về phía trước,
Trong đầu anh không thể suy nghĩ được một điều gì khác.
Chẳng hạn như nơi anh ta vừa đi qua,
Ví dụ như mình vừa đi qua con đường địa ngục,
Chẳng hạn như ông lão mà anh đã điều trị trước đó,
Hay người phụ nữ không mặt mặc váy đỏ trong hồ nước,
Chẳng hạn...như móng tay đen xịt của anh.
Việc anh trở về nhân gian đáng ra phải rất vui mừng, nhưng anh vẫn có cảm giác rất hụt hẫng, nhìn người đi qua mình một cách lặng lẽ, mặc cho anh cố gắng chào hỏi, có la hét như thế nào cũng không ai nhìn thấy anh.
Đó là cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, tách biệt.
Những người đi qua đều "đóng cửa" đối với anh, đó là sự cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đối với Chu Trạch, đó là chiếc lồng nhốt anh ta vào và phủ trên chiếc lồng đó là tấm vải đen.
Không một ai có thể trông thấy anh ta,
Và cũng không có ai có thể tiếp xúc với anh,
Chu Trạch cũng không thể chạm, cầm nắm bất cứ đồ vật nào,
Thậm chí,
Những cơn gió thổi qua cơ thể anh một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Anh hoàn toàn bị suy sụp,
Sự bất lực thật sự xuất hiện bên trong anh, nó không hề có chút giả tạo nào.
Hơn nữa, điều khiến anh bị sốc và không biết xử lý như thế nào,
Ánh sáng cơ thể anh cũng dần mất đi, mờ dần và có thể biến mất,
Nói cách khác,
Thân thể của anh đang dần biến mất.
Cơ thể anh đã biến mất một phần, và không mất nhiều thời gian để biến mất hoàn toàn.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết rằng mình không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nếu không muốn biến mất, anh ta phải tìm được một cơ thể cho bản thân mình, và nhập vào nó để linh hồn có nơi trú ngụ.
Chu Trạch đã nghe về câu chuyện: "tìm xác cho linh hồn". Anh ta cũng muốn tìm cho mình một cơ thể, anh ta rất lạnh, bối rối, anh ta cần một cơ thể cho linh hồn cư trú.
Thậm chí, Chu Trạch không quan tâm người này là ai.
Trong trường hợp này, ai cũng sẽ cố tìm cách tốt nhất cho bản thân mình, Chu Trạch cũng không ngoại lệ, hơn nữa, anh ta thực sự không chống chịu nổi nữa.
Tuy nhiên, nếu anh ta tiếp cận bất kỳ ai thì đầu và vai của anh ta phát ra ánh sáng và lửa, khiến anh không thể tới gần họ, điều này càng thúc đẩy cơ thể anh " tan biến" nhanh hơn.
Cơ thể anh rất mệt, gần như bị tê liệt,
Anh chỉ biết chờ đợi sự kết thúc,
Đợi chờ cơ thể anh biến mất thật sự.
Là người đã đối diện với cái chết một lần nên lúc này khi đối mặt với cái chết lần hai, anh cũng bình tĩnh hơn.
Hơn nữa, tình hình hiện tại, Chu Trạch cũng không nên ở lại lâu, càng ở lâu anh ta càng đau khổ.
"két..."
Phía trước mặt, có một ngôi nhà vẫn còn sáng đèn, dường như là một cửa hàng sách vì từ chỗ cửa kính nhìn thấy bên trong chứa đầy sách.
Có một người bước ra từ bên trong cửa hàng, một người đàn ông mặc áo len, đội mũ nhưng không thể nhìn thấy được mặt, anh t vội vã nhìn xung quanh và rời đi.
Tất nhiên, người đàn ông không thể nhìn thấy Chu Trạch đang đứng cách anh ta chưa đầy 5 mét.
Ban đầu, Chu Trạch vẫn chưa thấy có gì lạ, nhưng khi người đàn ông này rời đi, anh ta cảm thấy không khí trong hiệu sách ấm hẳn lên.
Đúng vậy,
Ấm áp hẳn ra.
Cảnh tượng này khiến Chu Trạch cảm thấy khó hiểu, nhưng điều anh ta quan tâm nhất lúc này là cơ thể của anh đã được cứu sống, như vừa bắt được một que diêm sưởi ấm vậy, nó giúp anh thoát khỏi cái chết.
Chu Trạch đi về phía nhà sách, cơ thể anh đi xuyên qua lớp cửa kính một cách dễ dàng, anh ta đi sâu vào bên trong và bước tới phía sau giá sách.
Phía sau giá sách,
Có một người nằm đó,
Đó là một chàng trai thanh tú, tuổi tầm ba mươi hoặc bốn mươi, vì cửa hàng có máy điều hòa nên anh ta mặc rất ít quần áo và có thêm chiếc áo khoác mỏng.
Anh ta nằm trên mặt đất, Chu Trạch nhìn anh như một con ma tội nghiệp và anh thật sự thấy ấm áp khi nhìn thấy chàng trai này, anh giống như một kẻ ăn xin vừa nhặt được một túi tiền vậy.
Sự hấp dẫn này khiến Chu Trạch không thể từ chối, anh cũng không nghĩ ra được lý do để từ chối!
Chu Trạch bước tới và ngồi xổm trước mặt chàng trai.
Chu Trạch không biết cách làm thế nào để nhập vào cơ thể của người khác nhưng anh ta vẫn chạm vào cơ thể đó để nhận được sự ấm áp.
Một tay của anh duỗi ra, còn tay kia thì đặt lên người của chàng trai này,
Chu Trạch cứ di chuyển móng tay của mình khắp người của đối phương,
Đây là loại cảm giác rất lạ, nó không giống như "những cơn gió nhẹ" mà anh ta đã gặp trên đường đi, đây là một cách dung hợp, anh ta đã làm nó theo cách của mình.
Dần dần, cơ thể của Chu Trạch bắt đầu đi vào cơ thể của người kia và hai người bắt đầu hợp nhất với nhau.
.........
"Thức dậy! Hãy thức dậy, dậy đi!"
Chu Trạch bị một tiếng kêu lớn làm giật mình, không, chính xác là "choáng váng", anh mở mắt ra và nhìn thấy mình đang ngồi đằng sau quầy bán sách, tay anh còn để trên giá.
"Này, anh dậy đi!"
Giọng nói đầy nghiêm nghị và đầy khó xử của người phụ nữ,
Ngẩng đầu lên, Chu Trạch nhìn một người phụ nữ trước mặt mình, không, chính xác hơn là một cô gái, tuổi tầm là một học sinh cấp ba, mặc dù cô gái đã lớn nhưng trông cô cũng còn rất trẻ.
"Này, Từ Lạc, cuối cùng anh muốn gì, anh có thể chịu đựng được bao lâu, tôi không muốn ba mẹ tôi nhìn thấy cảnh này. Tối qua anh lại không về nhà!
"Ai cho anh sự can đảm như vậy!"
Từ Lạc?
Là ai?
Chu Trạch cảm thấy mờ mịt và giơ bàn tay ra thì thấy bàn tay của mình rất mềm mại, khác xa với bàn tay già nua vì thực hiện những ca phẫu thuật trong thời gian dài.
"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Cô gái vỗ lên quầy và trông có vẻ giận dữ.
Chu Trạch nhíu cặp mày, anh đến chiếc gương và nhìn vào trong đó. Anh nhìn thấy khuôn mặt này không phải là anh, một khuôn mặt kỳ lạ. Đây là khuôn mặt của chàng trai tối qua anh đã nhìn thấy.
Cơ thể,
Là của tôi sao?
"Này, anh đang nói gì vậy, bố mẹ tôi họ điều đang rất tức giận ở nhà, những gì mà anh có được bây giờ chính là gia đình của tôi cho anh, anh nhìn xem anh có cái gì nào?
Anh ta làm bộ dạng này là sao!
Đêm nay, anh không trở về nhà, tôi sẽ đánh anh cho xem!
Cô gái vừa nói xong liền giơ tay đặt lên bàn ra uy, nhưng chợt nhận ra người đàn ông này không
giống anh rể của mình thường ngày cho lắm, không cầu xin tha thứ, ngược lại anh dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn lại cô khiến cô có cảm giác hơi sợ.
Lúc này, cô nhìn đồng hồ thì phát hiện đã 7:30.
"Hừ, tôi đi trước đây, tối về sẽ tính sổ với anh sau!"
Cô thở phì phò và bước thẳng về phía trước.
Lúc này, Chu Trạch chỉ quan tâm đến gương mặt của mình, anh chầm chậm bước đến và ngồi vào chiếc ghế phía sau quầy, trên quầy có một chiếc laptop cũ, một quyển sổ và một cái điện thoại.
Bây giờ, anh chưa thật quen với việc mình đã trở thành một con người khác, khuôn mặt và cả tên họ đều bị thay đổi.
Anh ta là Chu Trạch, là một vị bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng của khoa cấp cứu, hơn nữa còn là một đứa trẻ mồ côi.
Kết quả là,
Anh ta trở thành một người hoàn toàn khác,
Cô gái ấy nói gì?
Tôi là...anh rể của cô ấy?
Có một người vợ?
Còn có một mẹ vợ?
Hơn nữa còn có một cô em vợ, nói chuyện với một thái độ dạy đời như thế, mình là con rể ở nhà vợ, điều này thật sự không phù hợp với truyền thống cổ đại.
Làm rể sẽ bước vào nhà từ cửa sau, đây là phong tục, nó còn thể hiện sự coi thường của nhà vợ dành cho những chàng trai đến làm rể và hầu như lúc nào cũng phải cúi đầu, cung phụng bên nhà vợ.
Chu Trạch cầm lấy chiếc điện thoại, điện thoại không cài mật khẩu, cái này không biết do anh ta lười hay không dám cài mật khẩu, thậm chí Chu Trạch còn dễ dàng mở được Wechat và QQ của anh ta.
Trong danh sách QQ cũng rất ít người, đó chỉ là bạn học thời trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học. Kế tiếp là một người trong gia đình được đặt là "vợ yêu".
Chu Trạch mở QQ và xem lịch sử trò chuyện nhưng trống rỗng.
Được rồi,
Chu Trạch mở Wechat lên tìm kiếm người được gọi là "vợ yêu", trong đó có cả tin nhắn trả lời. Cơ bản thì Từ Lạc đã hỏi một hàng đống vấn đề như tối nay ăn gì, tối nay phải làm gì, nhập hàng cần xài bao nhiêu tiền, gần đây tiệm sách đã bán được bao nhiêu tiền...
Câu trả lời của bên kia thì rất cốc lốc và lạnh lùng,
Như:
"ồ"
"hmm"
"tốt"
Để trả lời.
Chu Trạch vứt điện thoại sang một bên, quan hệ của anh này có chút phức tạp. Chu Trạch đột nhiên nhìn vào đôi bàn tay của mình thấy cũng không khác gì người thường.
Tuy nhiên, sau chuyện giải cứu ông lão và cô gái không mặt kia rồi đến chuyện anh bị nhập vào người khác thì móng tay của anh cũng đã có sự thay đổi.
Tâm tùy ý động,
Đột nhiên,
Chu Trạch nhìn thấy móng tay của mình bắt đầu dài ra, đồng thời nó trở nên đen xịt, thậm chí trên đầu ngón tay còn bay ra một làn khói mờ.
"Hô..."
Chu Trạch thở ra,
Rồi nhắm mắt lại,
Khi mở mắt ra,
Móng tay của anh lại trở lại bình thường.
Từ sáng đến trưa, Chu Trạch chỉ ngồi để thích nghi với những thay đổi mới của bản thân mình, sự khó chịu cũng dịu đi trong người anh, cơm trưa anh cũng không ăn, đó không biết là anh quên hay là không có cảm giác đói nữa.
Anh nhớ lại ngôi nhà cũ của mình ở Sùng Xuyên nhưng hiện tại lại ở Cảng Hạp, hai nơi này cách nhau không xa lắm.
Đến chiều, Chu Trạch mới thở dài, anh đứng lặng yên và chấp nhận sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy.
Anh bắt đầu quét dọn giá sách, anh muốn tìm một việc gì đó để làm.
Chu Trạch nhớ lại câu nói trước kia của ông lão "tôi đã bị phát hiện", rồi cô gái không mặt cũng nói
"sớm muộn gì người cũng sẽ bị bắt" nên trong lòng anh có một chút bất an và lo sợ.
Bây giờ, anh xem như mình đã được "sống", đó cũng là một vận may, vì vậy anh sẽ trân trọng nó, trước tiên anh phải nắm được cách sống của thân phận này để không tạo sự khác biệt quá lớn, nếu không muốn "người khác bắt anh".
Tình hình kinh doanh của cửa tiệm này không được tốt lắm, niềm đam mê sách báo truyền thống sớm đã không phải là việc của một hai ngày rồi, hơn nữa tiệm này cũng không nằm trước cổng trường hoặc một con đường đông đúc.
Có thể nói, Từ Lạc chọn nơi này mở tiệm sách, có phải lỗ vốn chính là một vấn đề hay không.
Mãi đến ba giờ chiều mới có một vị khách đầu tiên đi vào.
Vị khách này đi đến quầy sách của học sinh và lựa chọn rất lâu.
Chu Trạch thấy cũng đã lâu nên đi qua và hỏi: "Bạn định tìm loại sách gì?"
Tuy Chu Trạch cũng không am hiểu lắm.
"Tôi xem đã." người kia trả lời.
"Vâng", Chu Trạch cũng không để ý lắm, anh cũng chưa quen với vai trò là một chủ tiệm sách.
Nhưng vào lúc này,
Vị khách đột nhiên đi đến sau lưng anh, nói thì thầm:
""Anh thực sự không nhận ra tôi sao?"
"Gì cơ?" Chu Trạch hỏi.
"Tối hôm qua, tôi đã dùng cây gậy bóng chày đập vào đầu anh và lấy tiền của anh,
Tôi cũng đã cố gắng giúp anh tỉnh lại,
Nhưng lúc đó anh không còn thở nữa."