Dù sao lúc đến là anh ngồi kiệu tới, thì khi trở về phải tự kiếm xe để về.
Trở lại tiệm sách, Chu Trạch đem thi thể của nữ quỷ đặt trên tầng hai nơi để tủ lạnh, anh tắm rửa tahy quần áo xong, thì Hứa Thanh Lãng cũng vất vả bắt xe vừa trở về, nhìn tóc của Chu Trạch ướt sũng, trêu chọc;
"Anh không khống chế được bản thân à."
"Ha ha." Chu Trạch chỉ có hai chữ này.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu đi khỏi tiệm sách, không nói gì thêm, chuyện của nữ quỷ tối qua, khiến anh ta cũng mệt mỏi.
Chu Trạch đi khóa cửa tiệm, đi lên lầu hai, đứng kế bên tủ lạnh, nhìn thi thể của cô gái bên trong.
Dung nhan của thi thể rất xinh đẹp, khí chất cũng rất nổi bật, ngày xưa khi kết hôn thường ở độ tuổi còn rất trẻ, mười lăm mười sáu làm mẹ là điều rất bình thường, trước khi kết hôn thì Bạch Phu nhân so với học sinh cấp ba cũng không có gì khác biệt lắm, kèm theo đó là một vẻ đẹp lương thiện tựu nhiên.
Nét đẹp của Hứa Thanh Lãng là quyến rũ, uyển nhược Mẫu Đan nở rộ, còn Bạch phu nhân, thì lại như Daisy nội liễm.
Dĩ nhiên, Chu Trạch đối với thi thể sẽ không sản sinh quá nhiều suy nghĩ xa xôi, anh đăm chiêu nhìn thi thể, thì cũng chỉ là một đồ vật.
Mười ngón tay của anh ôm thi thể của nữ nhân chở về trên chiếc xe đạp điện, từ lúc tiếp xúc với cơ thể của cô, anh cảm nhân có một dòng điện phảng phất trong cơ thể của mình, đối với linh hồn của mình không ngừng kích thích.
May mà khi trở về Hứa Thanh Lãng không đi cùng, bằng không cũng nghĩ anh như lúc mà hắn ngồi trong kiệu kêu la, như chuyện này, hay có những hành vi vượt quá đạo.
Đến khi Chu Trạch ôm cô trở về tiệm sách, hình như anh cảm nhận hàn khí trên người cô đã tiêu tan hơn phân nửa.
Cái này giống như những cục pin phải đem đi sạc, bản thân vừa mới hấp thụ lượng điện, nhưng vấn đề không lớn lắm, cô vẫn nằm đó, như là chính bản thân mình một lần nửa tích lại điện.
Song chưởng đặt ở trước mặt, móng tay anh bắt đầu chậm rãi mọc dài ra, một màu đen thông thấu trong móng tay xuất hiện tạo nên một đường vân màu đen, đây là móng tai bị biến đổi khi hấp thụ tà khí của thi thể.
Xem ra, còn rất đẹp mắt.
Chu Trạch cười cười, đưa tay bưng lấy chén nước, thì phát hiện chén nước đã nguội.
Nguyên nhân đó là do thi thể của tử thi, làm cho nhiệt độ ở bên ngoài thấp hơn, mà bản thân của Chu Trạch đối với cái "Lạnh" cũng có chút yếu.
Đáng tiếc bây giờ không phải là Hạ thiên, nếu như Hạ Thiên mà có thi thể của nữ nhi này ở đây, thì đã có thể tiết kiệm được tiền làm lạnh, mà còn có tác dụng ngừa muỗi.
Đêm nay, Chu Trạch phải trải tấm niệm dưới sàn nằm bên cái tủ lạnh mà ngủ một giấc thật sâu.
Tiểu La Lỵ từng nói, nếu như ôm nàng, chu Trạch có thể ngủ, mà không cần nhờ tủ lạnh, như vậy, có thi thể của nữ quỷ này thì không có khác biệt gì lắm.
Đến sáng hôm sau khi Chu Trạch tỉnh dậy, anh duỗi cái lưng một cái, ngón tay đặt dưới bụng, trong lúc nhất thời, cảm giác lạnh lại xuất hiện lần nữa.
Rất thoải mái,
Rất hưởng thụ.
Nhưng loại cảm giác này thì chỉ kéo dài nửa phút là tiêu tán, đều này có nghĩa là tối hôm qua nữ thi thể này cũng tích điện nhiều như vậy.
Bạch phu nhân nói sợ thi thể của mình sẽ lại dị động, Hứa Thnanh Lãng cũng từng nói trên người của thi thể nồng nặc sát khí nếu chịu sự kích thích của một ngoại lực nào đó rất có thể sẽ biến thành cương thi, nhưng xem ra bây giờ, xác suất không lớn lắm, thi thể ngưng động hơi ít sát khí, vì anh mỗi ngày cũng đã hấp thụ đi chút ít.
Tuy nhiên không hiểu được việc này có ích gì cho anh, nhưng điều này lại mang đến cho Chu Trạch cảm giác không biết mệt.
Đi sang tiệm cơm của Hứa Thanh Lãng, chu Trạch ngồi thảnh thơi trong tiệm, còn chưa kịp nhìn quyển sách kia, thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Là điện thoại của cô em vợ.
"Từ Lạc, anh quay về một chút."
"Có chuyện gì?" Chu Trạch không tin cô em vợ chỉ gọi điện để quan tâm mình, cô gái này vẫn còn trong độ tuổi khá ngang ngược, hoặc là có chút ít kỷ.
"đại bá của anh tới nhà tôi, anh mau về dẫn đi." Cô em vợ không bình tĩnh nói.
"Bác cả?" Chu Trạch khẽ nhíu mày, anh ta nhớ rõ Từ Lạc cũng như mình là một cô nhi, đương nhiên, Từ Lạc lớn lên không phải ở Cô Nhi Viện lớn, sau khi sinh hắn cha mẹ hắn lần lượt qua đời.
"được, tôi trở về ngay."
Cúp điện thoại, Chu Trạch nói với Hứa Thanh Làng canh cửa tiệm giúp mình, sau đó kiền thuê xe để trở về Lâm gia.
Vương Kha điều trị cho mình bảo mình phải cắt đứt hết mối quan hệ, khiến nah thay đổi, lúc trước Chu Trạch không có hộ khẩu, như chuột chạy tùy ý, hiện tại anh đã trở thành công nhân, nên lo lắng cùng nguy hiểm cũng vơi đi rất nhiều.
Còn nữa, Chu Trạch nhớ lúc trước khi đọc nhật ký bí mật của Từ Lạc có nhắc đến Bác cả, cho tới nay, điều do bác của hắn nuôi dưỡng anh.
Chiếm thân thể của hắn, nên ít nhiều cũng nên có lời nhắn nhủ công việc, huống ch, Từ Lạc cũng đã sớm xuống địa ngục để đầu thai, trước khi tính cách bản thân biến đổi, thì cũng nên xem Từ Lạc có những mối quan hệ gì, coi như Tá Thi Hoàn Hồn có chút tác dụng.
Lúc Chu Trạch trở lại Lâm gia, chưa vào cửa, ngay tại đầu hành lang vẻ mặt của một ông già mặc chiếc áo bông đang ngồi trên bậc thang rút lấy tẩu thuốc lá.
Bên cạnh ông già còn có mấy thứ phân hóa học dây lưng, trong một cái túi hẳn là gà, vịt, và một cái túi khác chắc là lạp xưởng.
"A Nhạc!" Ông già thấy Từ Lạc đi tới, ngay lập tức đứng lên, đi đến Từ Lạc, đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai của Từ Lạc nói: "Oa Nhi lại dài cao liệt."
Chu Trạch nhếch miệng cười, anh ta không hỏi vì sao bác không vào nhà mà lại ngồi ngay bậc thang hút thuốc, kỳ thật, cũng không cần hỏi.
Cho dù là do Bác mình chủ động rời khỏi nhà để hút thuốc lá, thì những túi đồ mang theo phải nằm ở phòng khách, còn như thế này thì chỉ có thể là Lâm gia không đón tiếp bác, thậm chí còn không mở cửa cho bác của anh vào.
Lại nhớ lại thái độ của cô em vợ lúc gọi điện thoại cho mình, cũng đủ hiểu rõ Lâm gia dùng thái độ gì đối xử với Bác của mình.
Đương nhiên, không có gì oán trách cả, mình và Lâm gia mối quan hệ gần như đã cắt đứt, chưa nói đến ai đúng ai sai.
"Ăn cơm chưa?" Chu Trạch hỏi.
"Chưa có ăn." Ông già rất thành thật.
"Để con dẫn bác đi ăn."
"yes Sir."
Chu Trạch liền chọn một quán ăn, sau đó chọn vài món ăn, và đặt thêm một bình rượu.
Ông già tự rót rượu uống một mình, vài ngụm đã say, nhìn tâm tình có chút lắng đọng, hiển nhiên, thái độ Lâm gia, bác cũng cảm nhận được, là tốt hay xấu, hiện tại cũng không có mặt mũi nhìn đến.
"Từ Lạc, nếu con cảm thấy không vui, dứt khoát trở về nhà Bác." Bác cả vỗ ngực của mình, "Hiện tại đang có chính sách giúp đỡ người nghèo, trong nhà cũng không cần lo lắng nhiều nữa, con cũng đã học xong, dù con có trở về thì ta cũng không còn cực nữa, cuộc sống trôi qua cũng không khổ cực như xưa."
"được, chuyện này mình nói sau." Chu Trạch nói qua loa.
"Ôi." Bác biết Từ Lạc không uống được rượu, nên cũng không cho hắn cùng uống, nên một mình uống hết bình rượu kia, sau đó ăn liền hai chén cơm, đợi Chu Trạch thanh toán, mới đem những đồ vật kia cùng Chu Trạch rời nhà hàng.
"Những thứ này, con mang về đi, bọn họ không ăn, con ăn." Bác cả đem mấy cái túi xách đưa cho Chu Trạch, "buổi tối ta sẽ bắt xe trở về."
"Được." Chu Trạch cũng không mở lời giữ lại.
Tửu lượng của Đại bá rất tốt, Chu Trạch bắt taxi cho Bác, trả tiền cho tài xế chở bác ra bến xe, sau đó, Chu Trạch mang những món này trở về tiệm sách của mình.
Hứa Thanh Lãng đang ngồi ở cửa phơi nắng lấy ánh mặt trời, Chu Trạch đem một đống đặc sản đặt ở trước gót chân của hắn.
"Ơ, cái gì vậy?"
"Nguyện liệu cho anh nấu ăn." Chu Trạch tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Được." Hứa Thanh Lãng cũng không khách khí, lúc trước hắn cũng nhận tiền cơm của Chu Trạch,
"Đúng rồi, anh nói tên anh trước kia là Chu Trạch, nhưng chuyện trước kia, cũng chưa từng nói cụ thể, anh trước kia là làm cái gì?"
"Bác sĩ." Chu Trạch hồi đáp.
Những chuyện này, đối với Hứa Thanh Lãng chẳng cần giấu giếm.
Hơn nữa thân phận của mình bây giờ cũng đã bại lộ, cũng không cần văn vẻ trước mặt hắn.
"Bác sĩ? Vậy đối với nhà kia quả thật là một đôi." Hứa Thanh Lãng thảnh thơi phun ra một vòng khói thuốc, "Vài ngày rồi không nhìn thấy vợ của anh tới."
"Đừng có đùa giỡn ~." Chu Trạch nói rất cởi mở.
"Khà khà."
Hai người hút một điếu thuốc, Chu Trạch đứng dậy đi vào trong tiệm sách, đi vào.
Anh sáng đi ra ngoài đã gửi gắm cho Hứa Thanh Lãng xem giúp, nên cũng không có khóa cửa.
Tại quầy Chu Trạch ngồi xuống, mở máy tính lên, ấn vào một biểu tượng, trên màn hình nhìn kỹ những tin tức xuất hiện.
Chu Trạch lúc trước mau hai cái Camera đặt trong tiệm, một cái đặt ở đầu cửa cầu thang, một cái bên góc trái của phòng sách, giá tiền không cao, thông thường là toàn quay lén mua được dùng.
Thuận tay cầm chén nước, anh đã uống vài ngụm, Chu Trạch bắt đầu điều chỉnh thời gian trong Video phát ra.
Buổi sáng đi ra ngoài, Chu Trạch cố ý không khóa cửa để cho Hứa Thanh Lãng xem giúp, cũng là có nguyên nhân.
Hôm qua Bạch Phu nhân mời mình qua, còn dùng kiệu hoa rước Hứa Thanh Lãng, tuy giải thích là vì câu nói đùa của Hứa Thanh Lãng hồi bé, nhưng Chu Trạch hoàn toàn không tin tưởng.
Thi thể, do anh chở về đặt ở đây, nếu như Hứa Thanh Lãng và Bạch phu nhân có mối quan hệ khác, thì sáng hôm nay Hứa Thanh Lãng sẽ có một chút động tác.
Không thể không đề phòng, anh bây giờ không phải là người, nên cũng cần cẩn thận một chút.
Giữa trưa 11:30, Hứa Thanh Lãng xuất hiện đột nhập vào trong cửa hàng của anh.
Chu Trạch uống thêm một ngụm nước, chỉ cảm thấy trong nước có chút ngọt, rất dễ uống.
Chắc do tâm lí của anh, đã đón đúng nên đắc chí?
Nhưng mà Hứa Thanh Lãng vào tiệm, cầm tờ báo đọc nửa giờ, rồi đặt tờ báo xuống để lại chổ cũ rồi rời đi, căn bản không có đi lên lầu hai.
Là anh đã nghĩ sai sao?
Lòng dạ hẹp hòi?
Chu Trạch mím môi, tự cười một mình, đem chén nước một hơi uống cạn.
Đang lúc chuẩn bị tắt camera để đi rửa mặt, thì anh thấy camera đặt tại cầu thang, camer này dùng để quan sát cầu thang cùng với lầu một đã bị nghiêng một bên.
Chỉ Là Hứa Thanh Lãng nếu như không có đi vào, thì có nhìn hay không thì vấn đề này không lớn lắm.
Bất quá camera này vì giá thánh thấp, nên bộ nhớ tương đối nhỏ, nên anh phải đem xoa bớt bộ nhớ để giải phóng không gian.
Đồng thời, anh cũng thuận tay mở camera thứ hai thu xem nhiều lần, từ đầu đến cuối, xem một cách lướt qua.
Song tại đây, trong chớp mắt, Chu Trạch nhìn thấy có một bóng dáng màu trắng mờ nhạt trôi qua tức thì.
"Hả?"
Chu Trạch tua lại, tay kia cầm chén trà, trong ý thức đã uống cạn chén.
Ngay sau đó cũng đi rót thêm một chén nước nữa,
Sau đó thả kéo con chuột từng địa điểm chậm rải,
Rốt cuộc,
Hình ảnh xuất hiện trong khoảng khắc này,
Là một nữ nhân mặc quần áo màu trắng, chậm rãi từ tầng hai đi xuống!
Cỗ thi thể kia,
Cô ấy đã cử động!
Chu Trạch cảm thấy trong não của mình một trận đầy máu, cảm thấy có nguy cơ đã ké tới, trái tim đập hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đang lúc Chu Trạch đang tự hỏi chuyện,
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục phát hình,
Trong tấm hình,
Bạch phu nhân đi tới bên quầy, đặt lên trên quầy chén nước.
Sau đó,
Nàng uống nước như một chú chó,
Đem lưỡi của mình vươn ra trong chén nước làm vài vòng,
Sau đó buông chén nước xuống, như một người nửa đêm đi tiểu khát nước,
Nàng chậm rãi quay lại lên lầu trên.
Chu Trạch hít thở một hơi, phát hiện chính mình vừa uống hết chén nước này,
Thảo nào chính mình vừa mới uống nước,
Có chút cảm thấy ngọt.......