Hô hấp của Cừ Minh Minh càng lúc càng nhanh, anh ta có thể cảm giác được loại biến hóa này càng ngày càng rõ ràng, lúc này, anh ta đã có khuynh hướng không khống chế nổi mình.
Chết tiệt,
Vì sao sau khi Chu Trạch uống lại có thể mây trôi nước chảy như vậy!
Cừ Minh Minh vốn còn cho rằng dược liệu mình bỏ còn chưa đủ, hiện tại bản thân lại cảm thấy nghĩ mà sợ.
Với tư cách bác sĩ, nhất là bác sĩ Trung y, bỏ thuốc coi trọng nhất là công chính tường hòa, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không cho liều quá mạnh, thế nhưng rõ ràng dược hiệu của thuốc này đã đạt đến mức hạn người thường có khả năng chịu đựng.
Nếu như Chu Trạch là một người bình thường, hiện tại nhất định anh sẽ có vấn đề.
Không kịp sắc thuốc, Cừ Minh Minh chọn mấy vị thuốc sau đó trực tiếp bỏ vào trong miệng mình, nhai nuốt, đồng thời anh ta còn xốc mành phòng làm việc của mình lên, bên trong có rất nhiều bình nhỏ, trong bình chứa nhiều loại cổ trùng.
Lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong có một con trùng mềm oặt giống hệt như sâu lông, Cừ Minh Minh không nói hai lời lập tức thò cánh tay của mình vào, ngón tay trực tiếp đặt ở trên người con trùng.
Thân thể con trùng bị xâm phạm, lúc này nảy sinh phản ứng khẩn cấp, lập tức cắn ngón tay Cừ Minh Minh.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh như băng lan khắp thân,
Nhưng Cừ Minh Minh lại cảm thấy hết sức thoải mái,
Trong cơ thể, rốt cục cảm giác nóng rực kia cũng bị áp chế xuống.
"Đáng giận, vậy mà...…"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên,
"Ai?"
Tóc gáy Cừ Minh Minh bỗng nhiên nổi lên, nơi này là tầng của anh, làm cấm địa thuộc về mình anh, nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp, nơi này tương đương với nơi anh ta bế quan.
Sao người ngoài có thể dễ dàng tới đây được?
Thật coi toàn bộ cổ trùng anh ta đặt trong bình này là bé ngoan sao?
"Đáng giận chính là, ngươi sử dụng thủ đoạn hạ tiện như luyện cổ này,
Vậy mà,
Trên người ngươi lại sử dụng pháp môn Trung y cổ thuần túy nhất."
Một bóng người màu đen từ trong vách tường chậm rãi đi ra, không thấy rõ hình dáng, nhưng anh ta vẫn tồn tại, chân thực.
"Tiền bối là thần thánh phương nào?"
Bác sĩ không thể tính là người trong giang hồ, nhưng tính đặc thù của nghề nghiệp bác sĩ khiến họ không thể không giao lưu với đám người tam giáo cửu lưu.
Còn nữa, sau khi trải qua một màn đáng sợ với cương thi trong phòng sách nhà Chu Trạch, hiện tại rõ ràng tâm tư tố chất của Cừ Minh Minh tăng lên không ít, chí ít khi anh ta lại gặp những chuyện kì quái, có thể bình khí hòa tâm.
"Thời kỳ thượng cổ, y cổ không phân, thầy thuốc coi kiêm chức Vu Sư bói toán.
Từ sau khi có hoàng đế, thầy thuốc tự giữ thân phận, vứt bỏ mấy nghề khác, chuyên theo y đạo trị bệnh cứu người, mà thứ đồ như cổ trùng này sớm đã bị coi như bã, ném bay sạch sẽ.
Tiểu bối ngươi thì hay rồi,
Không ngờ lại một lần nữa nhặt nó lên.
Cho dù cổ trùng có tốt, nhưng cuối cùng nó cũng là ngoại tộc, lão phu khuyên ngươi hai câu, sớm này quay đầu, tư chất của ngươi có cơ hội trở thành bác sĩ nổi tiếng cả nước, đừng vì vội vàng mà bị bàng môn tà đạo mê hoặc, mất phương hướng.
Mười năm trước lão phu thu nhận đệ tử, cũng là một hạt mầm tuyền pháp cực tốt, ai biết mười năm sao, lại có thể biến thành một đầu bếp.
Ngươi không nên rập khuôn theo bước nó!
Nhân gian chính đạo là tang thương,
Nhưng đạo sĩ chính nghĩa như chúng ta, đương nhiên phải suy nghĩ cho tương lai của chính đạo, giữ mình trong sạch.
Bóng đen chậm rãi nói, lấy thân phận của một trưởng bối nói rất nhiều.
Cừ Minh Minh rõ ràng có chút mộng bức, anh ta thấy, trước mặt trưởng bối này thật là không ai ngu bằng, anh ta giống như một cổ giả, pháp vô tướng, thuật vô hữu chuyên, anh ta hay dùng cổ trùng cũng có thể trị bệnh, mặc dù phương pháp khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau cả thôi mà, cần tên này ở đây mù quáng nó cái gì?
Nhưng Cừ Minh Minh vẫn đưa tay ôm quyền, rất cung kính noi;
"Vãn bối thụ giáo."
"Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy, lão phu rời khỏi Thông Thành này đã trở nên ô uế không chịu nổi, tà ma hoành hành, yêu vật hiện thế.
Hôm nay,
Lão phu cũng không quản ngươi nhiều, chỉ hi vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt.
Mặc khác,
Tối nay lão phu sẽ quét sạch yêu tà, trả lại ánh sáng cho Thông Thành này, đêm nay ngươi cứ đợi ở đây, đừng ra ngoài, nếu không, đừng trách lão phu không khách khí."
Cừ Minh Minh kinh sợ,
Bản năng,
Ngay khi bóng đen nói muốn quét sạch yêu tà, anh ta lập tức, nghĩ đến phòng đọc sách đối diện nhà mình, nơi ấy có vài cương thi.
Nhưng vào lúc này,
Cừ Minh Minh chỉ có thể cúi đầu lựa chọn đáp ứng,
Bo bo giữ mình là bản năng của con người, Cừ Minh Minh và chỉ mới quen đám người trong phòng đọc sách vài ngày, đương nhiên anh ta sẽ không cược cả tính mệnh của mình để bảo vệ họ.
Chỉ hi vọng,
Bọn họ có thể tự mình vượt qua kiếp nạn này.
"Coi như ngươi thức thời."
Bóng đen một lần nữa chui vào trong vách tường, biến mất không thấy gì nữa.
Cừ Minh Minh ngồi xuống trên mặt đất,
Vẻ mặt,
Có chút cô đơn.
...…
Cắt gà cắt gà cắt gà... Cắt gà cắt gà!
A di quét đường cái!
Cắt gà cắt gà cắt gà... Cắt gà cắt gà!
Đi núp nghỉ!
Lão đạo vừa rên rỉ một ca khúc chẳng ra cái gì vừa quét đường, theo lý thuyết, đây vốn là công việc của đám người dọn vệ sinh vào sáng mai, mà hành động này của Lão đạo có vẻ coi là giúp họ giảm bớt gánh nặng.
Đương nhiên,
Nếu đám người dọn vệ sinh nhìn thấy một ông lão gầy bảy mươi tuổi đang quét đường cái giúp bọn họ, có thể phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là cảm động khóc như mưa mà là nghĩ không phải ông cụ này muốn đưa vào hành vi quét đường để giả bị đụng đó chứ?
Tiểu hầu tử an vị trên bả vai của Lão đạo, Lão đạo mua cho nó một chiếc túi xách trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt, hoa quả khô.
Đối với hầu tử, Lão đạo thật tâm yêu thích nó, Lão đạo không có con cái, thật sự coi hầu tử là cháu trai ruột.
Ở trong tiệm sách, hầu tử bài xích ông chủ Chu một cách rất tự nhiên, thế nhưng nó lại tỏ ra thân thiện vô cùng với Lão đạo.
Trên phương diện có ơn tất báo,
Có đôi khi, cầm thú thực sự càng đáng tin hơn so với con người.
Lúc này, tiểu hầu tử đang lột đậu phộng, bản thân mình ăn một viên, sau đó lại nhét vào miệng Lão đạo một viên.
Một người một khỉ,
Vui vẻ hòa thuận,
Quét đường cái,
Cho dù trong thời tiết tối mù thế này, vẫn có thể ấm áp vui vẻ.
Quét lấy quét để,
Gió nổi lên,
Sau đó không biết từ chỗ nào, có một đống rác rưởi thổi tới.
"Mẹ nó!"
Lão đạo cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, mình quét một lúc như thế, chỉ một cơn gió, hơn nửa phần công sức đều uổng phí.
Cũng đúng, một mình lão một cái chổi, không nói tới cả thành phố này, chỉ nói riêng con đường này thôi, đã có vẻ như muối bỏ biển.
Hầu tử đang ăn đậu phộng bỗng nhiên móng vuốt nhỏ run rẩy, đậu phộng trong tay rơi trên mặt đất.
"Ngay cả tên nhóc mày cũng muốn thêm phiền phức cho tao đúng không?"
Lão đạo tức giận nói.
Hia thịt trảo của hâu tử bắt được lỗ tai Lão đạo, lắc mặt Lão đạo quay qua phía bên trái, Lão đạo thuận theo nó, nhìn về phía bên kia.
Ở dưới đèn đường mờ vàng,
Có một bóng người còng lưng đang từ từ đi tới.
Một trận gió vừa rồi lấy anh ta làm tâm điểm, giống hệt như khi đại nhân vật lên sân khấu, vẫn luôn muốn nổi gió thổi bay cánh hoa.
Mẹ nó, đây là quỷ gì?
Lão đạo đã từng phụng dưỡng hai ông chủ quỷ, thường đi ở bờ sông sao có thể không…không đúng, là gần mực thì đen…cũng không phải, nói chung, Lão đạo đã không phải tên ngây ngô gà mờ ngày trước, cảm thụ đối với một số hơi thở cũng bén nhạy hơn trước đây khá nhiều.
Lão có thể cảm giác được,
Trước mắt có người từng bước đang đến gần, có chút bất lương.
Theo bản năng,
Lão đạo đưa tay vào túi quần,
Một tấm bùa vàng xen lẫn mấy sợi quăn quăn màu đen bị lão lấy ra ngoài.
"Ha ha".
Bóng người khom lưng nhẹ nhàng cười.
"Tổ tiên đã từng xa xỉ thế nhưng hậu bối lại không có chí tiến thủ, lại có thể làm bạn với tà ma yêu vật, thật đúng là làm nhục tổ tiên, làm nhục tổ tiên!
"Tổ tiên cái con mẹ mày!"
Lão đạo hướng về phía bên kia mắng to một câu.
"Hừ, nể mặt tổ tiên của ngươi, ngươi có thể rời đi, ngày sau tự giải quyết cho tốt, đi con đường chính đạo nhiều một chút, tuy tuổi tác của ngươi đã cao, đã không còn duyên với đường tu đạo, nhưng ít nhất cũng phải rời xa tà ma, giữ mình trong sạch, nếu không ngày sau khi ngươi xuống địa ngục, làm gì còn mặt mũi mà nhìn tổ tiên?"
"Lão tử xuống địa ngục có thông đạo vip, không cần ngươi ở đây lo lắng!"
Lão đạo biết rõ đạo lý thua người không thua trận.
Nhưng ngay sau đó,
Mấy chiếc lá rụng bỗng nhiên bay tới, vạch ra mấy đốm lửa ngay trên đường trước mặt Lão đạo, không ngờ đường cái cứng rắn lại bị vạch ra mấy khe nứt.
"Hí....."
Cầm lá bùa trong tay,
Run nhè nhẹ.
"mẹ ngươi tên thối tha này,
Coi lá rụng như phi đao mà ném à, ngươi là đồ thần sao, còn cầm bài tây bắn ra như đạn.
Ngươi cho rằng làm như vậy có thể dọa được ta sao?"
Lão đạo bước về phía trước một bước,
Dáng dấp của lão vốn không tệ, cũng có một luồng khí tức tiên phong đạo cốt, nếu không khi lão livestream đã không thể nào hot như vậy.
Giờ này khắc này,
Lão đạo ống tay áo bồng bềnh,
Mào cao ngất,
Có vài phần tư thế mặc ngươi có ngàn vạn người, ta vẫn xông tới!
Trên bả vai Lão đạo, hầu tử lại gõ mũ Lão đạo cốc cốc cốc, dường như đang gõ trống trận, trợ uy cho Lão đạo.
Trong ánh mắt của bóng người khom lưng hiện ra vẻ hân thưởng rất rõ ràng,
Nói khẽ:
"Ngược lại cũng có một chút dũng khí....."
Nhưng ngay sau đó,
Lão đạo bỗng nhiên ra vẻ trầm tư:
"Ta đột nhiên cảm thấy ngươi nói cũng có đạo lý, bần đạo vẫn nên giữ mình trong sạch thì hơn đa tạ đã chỉ giáo, bần đạo đang định đi vân du tứ phương, hữu duyên gặp lại!"
Nói xong, Lão đạo liền xoay người chuồn đi.
Lão đạo biết mình bàn về đánh nhau, lão không am hiểu nhiều, nếu đánh người với người thường lão chẳng có gì phải sợ hãi, nhưng lão quái vật này, hẳn là nên giao cho đám người ông chủ di ứng phó thì hơn, bản thân mình chỉ cần tự bảo vệ mình cho thật tốt, sau này hầu hạ ông chủ thật tốt đã là cống hiến lắm rồi.
Nhưng ai biết,
Bóng người khom lưng bỗng nhiên lóe lên,
Trực tiếp xuất hiện trên đường Lão đạo trốn chạy, chặn Lão đạo lại.
Làm gì!
Lão đạo sợ đến bỗng nhiên thu chân.
"Ngươi đi, có thể,
Nó, phải ở lại.
Yêu vật hiện thế, người người phải tru diệt,
Đây chính là chức trách của người trong chính đạo!
Lão đạo không đi,
Hầu tử bị dọa tới mức hai tay gắt gao nắm lấy quần áo trên bả vai Lão đạo, nó rất lo lắng Lão đạo sẽ vứt nó lại đây.
Điều này khiến nó nghĩ tới một số hồi ức không vui đời trước.
"Muốn hầu tử của bần đạo?" Lão đạo hét lớn:"Vậy bần đạo sẽ đập nát trứng của ngươi!"
Không chạy!
Muốn chạy thì cùng nhau chạy!
Để mình bỏ hầu tử lại chạy một mình,
Lão đạo không làm được chuyện như thế!
Lão đạo vẫn tự xưng là nếu không có mình, cả thế giới như đêm dài, mất đi ánh sáng,
Hôm nay rốt cục lão cũng cứng rắn một lần.
"ha ha, vậy ngươi cũng chết chung với nó đi! Người khăng khăng một mực, có cùng tội với tà ma."
Hầu tử móc ra sách âm dương từ trong túi xách nhỏ của mình,
Hướng về phía bóng người khom lưng bắt đầu "chi chi chi" quát lên,
Không sai,
Sách âm dương của ông chủ Chu vẫn đang ở chỗ hầu tử,
Đây là tác phong làm việc của ông chủ Chu, pháp khí quan trọng như vậy, thực sự phải ném cho hầu tử bảo quản.
Loại tác phong làm việc bốc đồng này,
Cũng chỉ có Chu cá muối mới có thể làm được.
"Ha ha ha ha...….."
Bóng người khom lưng thấy hầu tử cầm sách âm dương giơ về phía mình, chợt cười to."
Chỉ vào hầu tử nói:
"Dùng sách tiền triều để bắt bổn triều, quan uy của đại nhân thực là lớn."