Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nàng nói rất ngạo mạn nhưng Từ Chỉ Âm lại không hiểu sao cảm thấy nàng nói đúng.

Nàng ta nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp Thẩm Dao Chu và Yến Phi.

Từ Chỉ Âm nhắm mắt, thở dài một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Ta muốn rời khỏi Tiên Vân Môn!"

Yến Phi vỗ vai nàng ta: "Đừng lo, lựa chọn của ngươi là đúng."

Từ Chỉ Âm mím chặt môi, gật đầu thật mạnh nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ lo lắng.

Yến Phi biết, đối với mỗi tu sĩ mà nói, việc phế bỏ tu vi còn nghiêm trọng hơn cả mất mạng, Từ Chỉ Âm đưa ra quyết định này cũng rất khó khăn, vì vậy nàng ta an ủi: "Đừng sợi Tu vi phế rồi vẫn có thể khôi phục..."

Lúc này, Thẩm Dao Chu vẫn luôn im lặng đột nhiên phản bác: "Ai nói phải phế tu vi?"

Yến Phi và Từ Chỉ Âm đều ngẩn ra: "Nhưng nhưng..."

Thẩm Dao Chu lấy ra một viên đan dược: "Ăn cái này vào có thể bảo vệ đan điền và linh mạch của ngươi, che giấu tu vi trong mười hai canh giờ, không ai có thể nhìn ra."

Viên đan dược này chính là lý do khiến nàng im lặng vừa nấy.

Sau khi Từ Chỉ Âm quyết định tự phế tu vi để rời khỏi Tiên Vân Môn, Thẩm Dao Chu đã mở hệ thống thương thành, hướng ánh mắt đến giá hàng thứ ba.

So với hai giá hàng trước chỉ có lác đác vài món, giá hàng thứ ba lại vô cùng phong phú, đủ loại đồ lộn xộn đều có bán, nhưng giá cả cũng giống hai giá hàng trước.

Tóm lại là đắt.

Một viên đan dược này phải mất 10 điểm công đức.

Nhưng hàng của hệ thống thì chất lượng khỏi bàn, đan dược hiệu quả tốt, lại không có tác dụng phụ.

Vì vậy Thẩm Dao Chu không chớp mắt đã mua.

Công đức còn có thể kiếm thêm nhưng mạng của Từ Chỉ Âm chỉ có một.

Phẫu thuật là cứu người, đây cũng là cứu người.

Nàng đỡ Từ Chỉ Âm đứng dậy: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi đòi lại công bằng."

Bạch Kiều Kiêu nịnh nọt nói nói với Mặc Sơ chân nhân: "Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi."

Mặc Sơ chân nhân khẽ nhắm mắt: "Dù sao Chỉ Âm cũng là sư muội của con, con cũng không thể quá đáng."

"Vâng vâng vâng." Bạch Kiều Kiêu căn bản không để bụng, nàng ta bắt nạt Từ Chỉ Âm chính là được Mặc Sơ chân nhân ngầm cho phép, đây cũng chỉ là vài câu nói xã giao không đau không ngứa mà thôi.

Nàng ta vội vàng hỏi vấn đề mình quan tâm: "Sư phụ, người đã hứa với sư muội chuyện khảo hạch nội môn chưa ạ?”

Mặc Sơ chân nhân nói: "Chỉ Âm bây giờ còn phải học nhiều lắm, đợi thêm một thời gian nữa đi."

Bạch Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lại giả vờ giả vịt: "Sư muội sẽ không thất vọng chứ, đến lúc đó nếu làm ầm lên thì phiên phức lắm."

"Chỉ Âm vẫn luôn ngoan ngoãn." Mặc Sơ chân nhân rất chắc chắn: "Đến lúc đó ta sẽ dạy nó một đơn thuốc, coi như an ủi nó là được."

Bạch Kiều Kiều cười tươi như hoa: "Vâng, mọi chuyện đều nghe sư phụ." Nàng ta lấy ra một cây linh thảo trăm năm đưa cho Mặc Sơ chân nhân: "Đây là đồ đệ hiếu kính sư phụ."

Mặc Sơ chân nhân hài lòng nhận lấy.

Ngay lúc này, trên bầu trời của toàn bộ Tiên Vân Môn vang lên một giọng nữ yếu ớt nhưng kiên định.

"Y Tổ trên cao, đệ tử Từ Chỉ Âm, ở Vấn Tiên Đài thề, nguyện tự phế tu vi, rời khỏi Tiên Vân Môn!"

Nàng ta nói tổng cộng ba lần, mỗi lần đều kiên định hơn lần trước.

Mặc Sơ chân nhân và Bạch Kiều Kiều đều ngây người, vội vàng bay đến Vấn Tiên Đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK