Trước đây hắn cũng không hiểu tại sao nên hoang mang, khó chịu. Hắn luôn nghi ngờ có phải mình làm còn chưa đủ tốt nên sư phụ mới không thích hắn không.
Hắn cho rằng chỉ cần mình trở thành đệ tử xuất sắc nhất, sư phụ sẽ đối xử với hắn tốt hơn.
Nhưng bây giờ, cuối cùng hắn cũng không nghĩ như vậy nữa.
Hắn bước vào phòng sư phụ, thấy Trình Tịch Bạch đang trừng mắt nhìn mình: "Ngươi chạy đi đâu rồi!"
Phó Sinh Hàn nhìn chằm chằm ông ta.
Trình Tịch Bạch bị hắn nhìn, không hiểu sao lại có chút hoảng loạn, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Ngỗ ngược! Ai cho ngươi ngang nhiên nhìn sư phụ!”
Phó Sinh Hàn cụp mắt.
Hắn đúng là từng có một khoảnh khắc muốn g.i.ế.c Trình Tịch Bạch, nhưng hắn cũng hiểu, trong toàn bộ sự việc này Trình Tịch Bạch chỉ là một tên hề, g.i.ế.c ông ta, ngoài việc khiến mình mang thêm một tầng nhân quả, căn bản không có tác dụng qì.
Kẻ tội đồ thực sự là Thiên Vấn Các.
Thấy hắn dời mắt đi, Trình Tịch Bạch thở phào nhẹ nhõm, cũng quên mất mình định chất vấn hắn: "Được rồi, đã về rồi thì tu luyện cho tốt, trong môn phái có nhiều chuyện, ngươi là đại sư huynh, phải để tâm nhiều hơn."
Nhưng Phó Sinh Hàn vốn luôn nghe lời lại lắc đầu: "Ta muốn ra ngoài rèn luyện."
"Rèn luyện?" Trình Tịch Bạch không vui nói: "Lúc này ngươi ra ngoài rèn luyện làm gì?”
Phó Sinh Hàn: "Ta đã quyết định, bất kể người đồng ý hay không, ta đều sẽ đi."
"Ngươi!"
Trình Tịch Bạch vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Phó Sinh Hàn lạnh lùng nhìn ông ta: "Tại sao người luôn ngăn cản ta, người đang lo lắng điều gì sao?"
Trình Tịch Bạch trong lòng căng thẳng.
Phó Sinh Hàn rất ít khi dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện với ông ta, thậm chí hắn rất ít khi đưa ra yêu cầu, ngoại trừ lần bí cảnh Lan Nhân trước.
Cứ nghĩ đến bí cảnh Lan Nhân, ông ta lại không khỏi có chút chột dạ, ông ta đúng là coi Phó Sinh Hàn như một công cụ, nhưng không thể phủ nhận trước mặt người ngoài, Phó Sinh Hàn vẫn là đệ tử của ông ta.
Lần bí cảnh Lan Nhân này, ông ta đúng là làm hơi quá đáng, chủ yếu cũng là sợ tu vi của Phó Sinh Hàn cao lên, lỡ phá vỡ cấm chế ông ta đã thiết lập, khôi phục lại ký ức thì phải làm sao?
Nhưng cứ áp chế như vậy, cũng khó bảo đảm Phó Sinh Hàn sẽ không nảy sinh dị tâm, huống hồ hiện nay đệ tử trong môn phái non kém, vẫn rất cần Phó Sinh Hàn.
Nghĩ như vậy, ông ta lại mềm giọng: "Sư phụ không phải không cho ngươi đi rèn luyện, nhưng gần đây trong môn phái có nhiêu chuyện..." Thấy Phó Sinh Hàn không lay chuyển, ông ta cũng chỉ có thể uất ức thay đổi quyết định: "Được rồi, lần này cho ngươi đi rèn luyện."
Phó Sinh Hàn hành lễ rồi dứt khoát rời đi.
Trình Tịch Bạch tức đến nỗi sắp phát điên, lân này trở về, Phó Sinh Hàn cứ như biến thành một người khác vậy.
Ông ta càng nghĩ càng bực bội, cũng có chút hối hận, sớm biết Phó Sinh Hàn coi trọng bí cảnh Lan Nhân như vậy thì nên để hắn đi, dù sao lân bí cảnh Lan Nhân này xảy ra chuyện, bọn họ căn bản không thu hoạch được gì.
Hơn nữa có Phó Sinh Hàn ở đó, sau khi ra khỏi bí cảnh Lan Nhân, Phá Nhạc Kiếm Tông cũng không dám ngang ngược gây chuyện.
Phó Sinh Hàn rời khỏi môn phái, liền dựa theo trí nhớ đi theo lộ tuyến Tô Thanh Uẩn đã dẫn hắn đi, tìm đến nơi hắn vẫn luôn bị giam giữ.