Ai ngờ hai người đó lại nhân cơ hội bắt lấy một tu sĩ trong số đó, đưa đến trước mặt Hứa Tinh Dạ, để Hứa Tinh Dạ cầm Linh Xu đặt lên cổ hắn.
May mà Phó Sinh Hàn kịp thời chạy tới, dùng kiếm khí đánh trúng cổ tay Hứa Tinh Dạ, đánh rơi Linh Xu đó.
Các hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cứu người của mình về.
Bọn họ sợ hãi vô cùng, chứng kiến tình trạng của Hình Khiên và Ngu Vẫn Nguyệt, càng thêm kính sợ thứ trong tay Hứa Tinh Dạ, sợ mình cũng bị khống chế.
Không ai ngờ được một linh khí lại còn đáng sợ hơn cả thuật khôi lỗi, không chỉ có thể khống chế tu sĩ, thậm chí tu sĩ còn có thể giữ được ý thức của mình, giống như tự nguyện thần phục.
Hứa Tinh Dạ nắm chặt cổ tay bị thương, ánh mắt u ám nhìn Phó Sinh Hàn.
Chính người này từng bước phá hủy kế hoạch của hắn, chuyện vốn đã chắc như đỉnh đóng cột, vậy mà lại rơi vào tình cảnh như vậy, điều này khiến hắn lại một lân nữa nhớ đến thất bại lần trước của mình, trong lòng càng thêm tức giận.
Phó Sinh Hàn đeo mặt nạ nên Hứa Tinh Dạ không nhận ra hắn, nếu không hắn ta e rằng sẽ càng tức giận hơn.
Hắn ta nhìn sự cảnh giác và phòng bị trên mặt các hộ vệ, biết mình không thể dùng Linh Xu khống chế bọn họ nữa, vì vậy dứt khoát triệu hồi những tu sĩ khác, muốn trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Nhưng hắn ta phát hiện lại có một nhóm tu sĩ khác chặn bọn họ lại.
Những tu sĩ này mặc pháp y và cầm vũ khí đủ loại, nhìn là biết tu sĩ tán tu.
Văn Nhân Nghiên nhanh chóng nhận ra: "Là những người trong ngục tối..."
Phó Sinh Hàn không nói gì, hắn không ngờ những người này không bỏ trốn mà lại ở lại.
Có bọn họ giúp đỡ, những tu sĩ Tàng Tượng Môn kia như hổ mọc thêm cánh, Hứa Tinh Dạ liên tục bại lui, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi để những người còn lại chặn đánh, hộ tống hắn ta và Ngu Vẫn Nguyệt chạy trốn: "Đi"
Phó Sinh Hàn cau mày, luôn cảm thấy việc Hứa Tinh Dạ bỏ trốn còn mang theo Ngu Vẫn Nguyệt có chút kỳ lạ, trong ấn tượng của hắn, Hứa Tinh Dạ không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc, nhất định có lý do gì đó.
Hắn lập tức đuổi theo.
Những tu sĩ kia muốn chặn Phó Sinh Hàn lại nhưng bị hắn dùng một kiếm đẩy ra, bước chân không hề chậm lại chút nào.
Hứa Tinh Dạ vừa tức vừa hận nhưng lại bất lực, hắn ta tuy đoạt xá thân thể Cận Ngạn nhưng thời gian quá ngắn, còn chưa thể dung hợp được linh lực và công pháp trong cơ thể, ngay cả những tu sĩ cùng cảnh giới cũng đánh không lại, càng đừng nói đến một kiếm tu thiên tài như Phó Sinh Hàn.
Hắn ta tức giận, bất chấp sự tấn công của những người khác, để tất cả tu sĩ bị Linh Xu khống chế đều đi tấn công Phó Sinh Hàn.
Kiếm tu tuy có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng Phó Sinh Hàn chỉ là Kim Đan kỳ, đối phó với nhiều tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh như vậy cũng không thể, trừ khi hắn chịu để hắc vụ chiếm giữ thần phủ của mình.
Phó Sinh Hàn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, mà ngay lúc này, một tu sĩ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng hắn, vậy mà lại chụp một Linh Xu vào cổ hắn.
Phó Sinh Hàn lập tức cảm nhận được, muốn né tránh nhưng hai tu sĩ trước mặt đã nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức quấn lấy hắn, liều mạng cũng phải kéo hắn lại.