Thẩm Dao Chu da đầu tê dại, sau những chuyện đã trải qua trước đó, nàng không những không khỏi chứng sợ kiếm mà còn nghiêm trọng hơn, nàng đề nghị: "Hay là ngươi ngồi phi kiếm đi trước, ta đi linh thuyên theo sau ngươi."
"Không được, trong Thành Doanh có rất nhiều trận pháp, chia ra sẽ rất nguy hiểm”"
Thẩm Dao Chu đành tuyệt vọng ngồi lên phi kiếm, nắm chặt lấy vạt áo của Phó Sinh Hàn.
Chưa từng có nữ tử nào dám gần gũi với hắn như vậy.
Các khớp tay nắm chặt của Phó Sinh Hàn trắng bệch, phi kiếm vốn rất vững vàng cũng khẽ run lên.
Thẩm Dao Chu vốn đã như chim sợ cành cong, động tĩnh này làm nàng sợ đến mức trực tiếp ôm lấy eo Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn nín thở.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ở sau lưng và eo, mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, cánh tay mềm mại vô lực như dây leo siết chặt lấy hắn, như thể muốn lay động đạo tâm của hắn.
Phó Sinh Hàn ép mình bỏ qua những điều khác thường này, sắc mặt không hề gợn sóng nhưng vành tai lại từ từ đỏ lên.
Một khắc sau, hai người đến trước cửa một ngôi làng hoang vu.
Phó Sinh Hàn từ xa đã nhìn thấy Cố Ung và Diệp Quy Viên bị xác c.h.ế.t vây quanh, không biết vì sao mà Diệp Quy Viên lại nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Phó Sinh Hàn lập tức b.ắ.n ra một luồng linh lực bảo vệ Cố Ung và Diệp Quy Viên, vốn định bắt lấy yêu quái đang điều khiển xác chết, ai ngờ eo bị siết chặt, hắn do dự một chút, những yêu quái đó liền tản ra như chim thú, chỉ để lại một đống xác c.h.ế.t hỗn loạn.
Phó Sinh Hàn điều khiển phi kiếm hạ xuống, định đỡ Thẩm Dao Chu xuống nhưng thấy nàng trực tiếp nhảy xuống, loạng choạng một chút nhưng rất nhanh đã đứng vững.
Thẩm Dao Chu mừng đến phát khóc, hận không thể hôn lên mặt đất, cảm giác chân đạp đất thật tốt, nàng không bao giờ muốn ngồi thứ như phi kiếm này nữa hu hu hu.
Phó Sinh Hàn thu tay lại, hỏi Cố Ung: "Chuyện gì xảy ra?"
Cố Ung thấy hai người bọn họ, cũng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Hiếm khi không cãi nhau với hắn, vẻ mặt buồn bã giải thích một hồi.
Hóa ra sau khi Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn đều vào Thành Doanh, quỷ tu kia liền muốn bắt bọn họ, Diệp Quy Viên vì cứu hắn nên bị cờ của quỷ tu làm bị thương, sau đó hai người cũng vô tình xông vào.
Sau khi hai người tiến vào, họ đã rơi vào ngôi làng hoang vu này, không những không tìm được lối ra mà còn bị yêu quái tấn công.
Thẩm Dao Chu nghi ngờ nói: "Không phải nói yêu quái rất nhát sao? Sao lại chủ động tấn công người chứ?"
"Bình thường thì đúng là như vậy." Phó Sinh Hàn sắc mặt hơi trâm xuống: "Nhưng chúng hẳn là bị người điều khiển, trong quỷ đạo có một môn phái chuyên điều khiển yêu quái, quỷ tu kia muốn nhốt c.h.ế.t chúng ta ở bên trong này."
Trong Thành Doanh linh khí có hạn, nếu đến một thời gian nhất định mà không ra ngoài, linh lực của bọn họ không thể được bổ sung, cuối cùng sẽ giống như người phàm c.h.ế.t ở bên trong này.
Cố Ung cầm kiếm nặng đứng lên: "Ta đi liều mạng với hắn!"
"Đừng có làm loạn!" Thẩm Dao Chu gọi hắn lại: "Cứu Diệp Quy Viên trước đã.
Thương tích của Diệp Quy Viên không nặng, chỉ cần Tục Linh Đan là có thể chữa khỏi, ở nơi thiếu linh khí như thế này, đan dược là thích hợp nhất.
Thẩm Dao Chu trên người không có đan dược, Cố Ung là một kẻ nghèo kiết xác cũng không có loại đan dược cao cấp này, nàng chỉ có thể trông chờ vào Phó Sinh Hàn.