Thẩm Dao Chu nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nàng ta, trong lòng cảm động, nàng biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng sự đã đến nước này, nàng nguyện vì Yến Phi mạo hiểm một lần.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Tâm trạng căng thẳng của Yến Phi thả lỏng, khóe môi nở một nụ cười: "Ta từ khi bước lên con đường tu tiên đã tin vào nhân định thắng thiên, nếu lần này ta thắng, về sau tiên đồ không còn gì có thể ngăn cản ta."
Mặc dù sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt nhưng mơ hồ có phong thái ngạo nghễ quần hùng, diễm áp quần phương năm xưa.
Phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Yến Phi ngậm thứ gì đó trong miệng, Thân Khương thay Yến Phi chỉnh lại khăn trải giường, để lộ vị trí bụng.
Đây là vị trí linh mạch bị ma khí xâm nhiễm, phẫu thuật trước tiên phải lấy linh mạch bị xâm nhiễm xuống, sau đó mới đi lấy ẩn linh mạch.
Bởi vì ma khí sẽ theo linh lực lây nhiễm sang người khác, cho nên Thẩm Dao Chu toàn bộ quá trình đều phải vô cùng cẩn thận, lúc cắt linh mạch cũng không thể dùng linh lực, mà phải đổi thành dụng cụ phẫu thuật.
Sau khi đã quen với việc sử dụng linh lực như cánh tay, giờ lại đổi về d.a.o mổ, không chỉ độ khó tăng lên mà sự phối hợp của trợ thủ cũng rất quan trọng. Trước đó Thẩm Dao Chu đã cùng Thân Khương mô phỏng nhiều lần, hai người phối hợp khá ăn ý.
Thân Khương đưa d.a.o mổ cho Thẩm Dao Chu, nàng nắm lấy, trong nháy mắt lập tức bình tĩnh lại, không chút do dự rạch một đường trên bụng Yến Phi.
Yến Phi đã phong bế cảm giác đau, cũng vì nằm nên không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy Thẩm Dao Chu rạch bụng mình, nhưng ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến từ vết thương.
Yến Phi lập tức nắm chặt bàn mổ, lực rất lớn khiến cho bàn mổ có pha Huyền Thiết cũng bị nắm lõm một miếng.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cơn đau như thủy triều điên cuồng ập đến, suýt chút nữa nhấn chìm nàng ta.
Răng Yến Phi vì dùng sức mà cắn chảy máu, theo khóe miệng chảy xuống nhuộm đỏ cả cổ, mồ hôi trên trán như nước chảy, theo tóc từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thậm chí thân thể bắt đầu run rẩy nhẹ.
Nàng ta phát ra tiếng gào trong cổ họng nhưng vẫn khống chế được thân thể mình, không để ảnh hưởng đến thao tác của Thẩm Dao Chu.
Cố Ung và Thẩm Túy An bên ngoài bình phong đều cảm thấy đau lòng.
Thân Khương cũng đã theo nhiều ca phẫu thuật, đã từng thấy đủ mọi tình huống nhưng vẫn vì sự thảm liệt của ca phẫu thuật này mà rơi nước mắt.
Chỉ có Thẩm Dao Chu là không hề lay động, tay thậm chí còn vững hơn bình thường.
"Cắt bỏ linh mạch bệnh biến, Thân Khương, hộp ngọc."
Thân Khương giật mình, không ngờ tốc độ của Thẩm Dao Chu lại nhanh như vậy.
Thẩm Dao Chu cũng không trách nàng ta, bởi vì so với lúc mô phỏng, hôm nay nàng đã tăng tốc, nàng không phải không nhìn thấy sự đau đớn của Yến Phi, nhưng nàng rất rõ ràng, cách duy nhất có thể giảm bớt đau đớn cho Yến Phi chính là hoàn thành phẫu thuật càng nhanh càng tốt.
Thân Khương luống cuống đưa hộp ngọc cho nàng, đây là hộp chuyên dùng để đựng linh mạch bị nhiễm ma khí, có thể hoàn toàn ngăn cách ma khí.
Thẩm Dao Chu cẩn thận đặt linh mạch đã cắt xuống vào trong, sau đó Thân Khương lập tức khóa hộp lại.