Thẩm Túy An tuy có chút chướng mắt Phó Sinh Hàn, nhưng nể tình hắn không sợ nguy hiểm liều mình đến tìm Thẩm Dao Chu, hắn cũng không tiện nói gì.
Việc đầu tiên sau khi mọi người thoát nạn là nhanh chóng đến Nhân Thánh Môn, gặp Viên chưởng môn và Lận chưởng môn nói hết những gì mình biết, sau đó cùng thương nghị đối sách, quan trọng nhất là trước khi bàn bạc rõ ràng đối sách, tuyệt đối không được để bất kỳ ai tiến vào màn sương mù xám xịt này, nếu không may bị dẫn vào trận Thập Phương Thí Huyết, giúp yêu ma kia giải trừ phong ấn thì hỏng chuyện lớn.
Lúc này, Viên chưởng môn và Lận chưởng môn cũng dẫn người đến Tàng Tượng Môn.
Nhìn màn ma khí cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, hai người đều không hẹn mà cau mày.
Cả hai đều rõ, ma khí đậm đặc đến vậy, so với ma khí trong cơ thể ma tu còn lợi hại hơn gấp bội, tu sĩ bình thường e rằng một khắc cũng không chống đỡ nổi, nếu để yêu ma kia thoát ra ngoài, hậu quả thật khó lường.
Viên chưởng môn nhớ lại cảnh tượng yêu ma kia tàn sát chúng sinh khi xưa, trong lòng không khỏi rùng mình sợ hãi.
Ông ta nhìn về phía Lận chưởng môn, hiếm khi dịu giọng: "Lận chưởng môn, theo ý ông, việc này nên giải quyết thế nào?".
Lận chưởng môn cũng không mỉa mai, ông ta hiểu rõ, đến lúc này, dù có mâu thuẫn gì cũng nên gác lại, việc cấp bách nhất là giải quyết yêu ma kia. Ông ta trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Việc này, chỉ bằng vào số ít y tu chúng ta e là không ổn, nhất định phải báo cho các môn phái khác, cùng nhau thương nghị mới được...
Vân Tùng cùng những người khác lên tiếng: "Lận chưởng môn yên tâm, chúng ta lập tức truyền tin, phái thêm tinh anh các phái đến trợ giúp."
Lận chưởng môn thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ chư vị."
Nói xong, ông ta sai người đưa Lục Hoa Quân đến.
Lúc này, Lục Hoa Quân nào còn phong thái đại đệ tử Tàng Tượng Môn ngày nào, cả người như quả cà dập, hắn ta căn bản không lường được sự tình nghiêm trọng, còn tưởng có thể mượn việc này kéo Giang Phỉ Tĩnh xuống, để mình leo lên.
Lận chưởng môn cũng chẳng muốn nói nhiều về sự thiển cận của hắn ta, chỉ hỏi: "Ngươi biết gì về yêu ma kia?"
Lục Hoa Quân sụp đổ hoàn toàn, không dám giấu diếm, vội vàng nói: "Ta... Ta chỉ biết, yêu ma kia là do tổ sư trấn áp, vẫn luôn bị giam cầm ở Lăng Hàn Băng Nguyên, đến mấy tháng trước, sư tôn lệnh ta đưa y về Tàng Tượng Môn, ta... Ta cũng không biết y lại có thể làm ra loại chuyện này..."
Lận chưởng môn không rảnh nghe hắn ta khóc lóc ăn năn, trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết cách nào chế ngự yêu ma kia không?"
Lục Hoa Quân ngơ ngác lắc đầu, lắp bắp nói: "Có lẽ... Có lẽ sư tôn biết."
Lòng Lận chưởng môn trâm xuống, Thanh Nang Môn và Tàng Tượng Môn vốn là giao hảo, ông ta rất hiểu Giang Phỉ Tĩnh, bà ta tính tình ương ngạnh, đã quyết tâm thả yêu ma kia ra thì không dễ gì từ bỏ, nhưng dù vậy, đây cũng là cách duy nhất lúc này.
Đang lúc ông ta cùng Viên chưởng môn thương nghị nên làm thế nào thì bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Lục Hoa Quân như phát điên lao vào màn sương mù mị[t.
Thân thủ hắn ta cực nhanh, ngay cả tu sĩ bên cạnh muốn ngăn cản cũng không kịp.
Có người lập tức dùng pháp khí muốn bắt hắn ta lại, đáng tiếc pháp khí vừa chạm vào màn sương mù liền mất đi cảm ứng, bất đắc dĩ phải triệu hồi trở về.