[Nhiệm vụ chính tuyến chín: Hoàn thành ba ca phẫu thuật linh căn khác nhau. ]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm kỹ năng +10, điểm danh vọng +30]
Thẩm Dao Chu mất tập trung một lúc, cũng không nghe thấy lời Hoàng y tu nói.
Nàng nhảy xuống cây: "Ta có thể cứu hắn."
Hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Hoàng y tu nhíu mày: "Ngươi là ai2"
Thẩm Dao Chu nói: "Ta là một y tu."
Hoàng y tu căn bản không tin: "Sùng Văn Châu chúng ta có mấy nghìn y tu, ta chưa từng thấy ngươi!"
Thẩm Dao Chu chỉ có thể nói: "Ta là y tu của Vân Trạch Châu."
Hoàng y tu: "Được, ngươi nói mình là y tu, vậy ta hỏi ngươi, muốn chữa cho hắn ngươi định dùng đan dược gì?"
Thẩm Dao Chu do dự một chút mới nói: "Ta không dùng đan dược, mà là m.ổ b.ụ.n.g hắn, cắt bỏ linh căn bị nhiễm độc."
Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Hoàng y tu cười lạnh: "Ta vừa nói gì? Tiểu cô nương, ngươi tuổi trẻ tu vi không thấp, nếu tu luyện đàng hoàng, tương lai thành tựu chắc chắn không thấp, sao lại phải giả mạo y tu làm loại chuyện đê tiện này?!"
Thẩm Dao Chu bất đắc dĩ nói: "Ngài hiểu lầm rồi, ta thực sự là y tu."
Hoàng y tu: "Ta chưa từng nghe nói đến y tu dùng thủ đoạn g.i.ế.c người để cứu người! Đừng có dùng những tà đạo này trước mặt ta! Sùng Văn Châu chúng ta tự có pháp độ, không dung thứ cho loại lừa đảo như ngươi!"
Bị ông ta mắng là lừa đảo, trong lòng Thẩm Dao Chu cũng không thoải mái, nhưng nàng biết phẫu thuật ngoại khoa rất khó được chấp nhận, ngay cả ở thời cổ đại, trước kia Hoa Đà đã mở hộp sọ nhưng rất nhiều người vẫn coi phẫu thuật ngoại khoa là tà thuật lừa người, huống chỉ ở tu tiên giới, bất kể bệnh gì, chỉ cần một viên đan dược là có thể giải quyết, đương nhiên càng không thể tin vào phương pháp chữa trị này.
Nàng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với Hoàng y tu.
Hoàng y tu cuối cùng tức giận nói: "Nếu ngươi thật sự có thể dùng tà đạo của ngươi chữa khỏi bệnh cho người, ta Hoàng Hạc Trúc nguyện bái ngươi làm sư!"
Thẩm Dao Chu: "..."
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên ngoài đám đông: "Thẩm y tu, sao ngươi lại ở đây?"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Văn Nhân Nghiên ngơ ngác đứng bên ngoài, hắn nhìn thấy Phòng Vĩnh An và Hoàng y tu, vội vàng hành lễ: "Bái kiến Vĩnh An tiên sinh, Hoàng y tu."
Văn Nhân Nghiên mặc dù có sư phụ riêng nhưng cũng từng học qua lớp của Phòng Vĩnh An, Phòng Vĩnh An đương nhiên cũng nhận ra học trò này: "Văn Nhân Nghiên? Sư phụ của ngươi không phải nói ngươi đi du ngoạn sao? Sao lại về rồi?" Chưa đợi Văn Nhân Nghiên trả lời, ông ta đã phản ứng lại: "Ngươi quen cô nương này sao? Nàng ta quả thực là y tu?”
Văn Nhân Nghiên vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước khi so tài của các tông môn ở Vân Trạch Châu, có tu sĩ định dùng cổ trùng khống chế đệ tử tinh anh của Ngũ Đại Kiếm Tông, chính là Thẩm y tu đã cứu người!"
Chuyện này lúc trước truyền rất rộng, bên Sùng Văn Châu cũng có nghe nói, vốn tưởng là y tu của Tiên Vân Môn làm, không ngờ lại là một tiểu cô nương như vậy.
Văn Nhân Nghiên lại kể ra một số ca bệnh ở Trường Yển Châu.
Hoàng y tu nghe đến ngây người, nhưng ông ta biết Văn Nhân Nghiên chưa bao giờ nói dối, hơn nữa luôn thẳng thắn, vậy thì tiểu cô nương này thực sự là một y tu?