Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nhất thời, cả căn phòng tràn ngập khí thế hừng hực, hận không thể để Thẩm Dao Chu bọn họ lập tức làm ra thành phẩm, để bọn họ đi tiêu diệt Hứa Tinh Dại

Phó Sinh Hàn nói: "Hứa Tinh Dạ đã khống chế một y tu của Tàng Tượng Môn, sau khi phát hiện không địch lại liền mang nàng ta bỏ chạy..."

Lời này tu sĩ Trường Yển Châu nghe không có vấn đề gì, y tu quan trọng như vậy, chẳng lẽ không được mang theo bên mình sao?

Nhưng Thẩm Dao Chu lại nghĩ giống Phó Sinh Hàn: "Hứa Tinh Dạ là người ích kỷ, sao có thể cố ý mang nàng ta theo? Trên người nàng ta còn có giá trị khác?”

Phó Sinh Hàn gật đầu: "Vì vậy ta đã ném con bọ nhỏ đó vào váy nàng ta, sau đó có thể thuận theo đó tìm được bọn họ."

Nhận được tin tức này, mọi người càng phấn chấn, Sở chưởng môn khen ngợi nhìn Phó Sinh Hàn: "Lần này thật sự vất vả cho ngươi rồi, thương thế của ngươi không sao chứ? Hậu viện đã đặc biệt chuẩn bị phòng cho ngươi, ngươi có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"

Phó Sinh Hàn cũng không giả vờ từ chối, gật đầu liền ôm kiếm của mình đi về phía hậu viện.

Nếu là bình thường, không chừng có người sẽ cảm thấy hắn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng vừa rồi hắn đã mang Linh Xu trở về, còn không màng sống c.h.ế.t để lại manh mối của Hứa Tinh Dạ, nói hắn cứu mạng tu sĩ hai châu cũng không quá đáng, mọi người chỉ có lòng biết ơn với hắn, ai còn dám nói những lời như vậy nữa. Nhưng ngay sau khi hắn đi ra ngoài, Thẩm Dao Chu cũng đi theo.

Thẩm Túy An bước chân khẽ động liền nghe Yến Phi ho một tiếng: "Văn Nhân Nghiên không có não, não của ngươi cũng mất rồi sao? Dao Chu muốn làm gì ngươi không biết sao, bây giờ đi theo làm gì?"

Thẩm Túy An: "..."

Văn Nhân Nghiên: "222"

Tại sao lúc này cũng phải giãm đạp lên ta một cái?

Phó Sinh Hàn vừa vào phòng thì sắc mặt hơi đổi, từ khóe môi chảy ra m.á.u tươi, dù sao hắn cũng là thần phủ bị thương, vốn đã đau đớn khó nhịn, còn phải phân tâm đề phòng những luồng sương mù đen kia thừa nước đục thả câu, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà.

Hắn lo lắng mình không nói hết được mọi thông tin nên vẫn luôn cắn đầu lưỡi để duy trì sự tỉnh táo.

Bây giờ chỉ có một mình, hắn cũng không còn giả vờ nữa, ngã ngồi xuống ghế, dùng mu bàn tay lau đi vết m.á.u trên khóe môi.

Căn phòng này đã được bố trí trận pháp tụ linh, trên bàn cũng sớm đã pha sẵn linh linh trà khí nông đậm, khiến cho thần phủ đau nhói của Phó Sinh Hàn dễ chịu hơn một chút.

Mà ngay lúc này, cửa phòng của hắn bị gõ.

Phó Sinh Hàn nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lóe lên, lúc này sẽ đến tìm hắn chỉ có một người.

Hắn vốn định trực tiếp đi mở cửa, nhưng sau khi đứng dậy lại do dự một chút, trước đó hắn tỏ ra yếu đuối là muốn để Thẩm Dao Chu đau lòng, có điều lại không muốn để nàng quá lo lắng, vì vậy hắn cầm lấy linh trà trên bàn uống cạn, linh khí nồng đậm đi vào cơ thể, mặc dù tác dụng đối với vết thương của hắn rất nhỏ nhưng ít nhất cũng khiến sắc mặt hắn trông tốt hơn nhiều.

Hắn kéo cửa ra, quả nhiên bên ngoài là Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu trên tay còn cầm một lọ thuốc giảm đau: "Ta đã nói từ lâu rồi, ngươi dùng hết thuốc giảm đau thì phải đến tìm ta lấy mài”

Phó Sinh Hàn: ”...

Hắn đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi mình đã uống linh trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK