Chờ đến khi Liễu Chuẩn nói hết những gì có thể nói, hai chữ lớn trên đỉnh đầu ông ta mới dần dần biến mất.
Liễu Chuẩn ngã quy xuống đất, không còn chút khí thế ngông cuồng như lúc trước.
Vân Tùng thản nhiên lên tiếng: "Liễu trưởng lão, giờ đã đến lúc mời chưởng môn ra gặp chúng ta rồi chăng?”
"Không cần, lão phu đã ở đây rồi."
Từ phía sau lưng mọi người truyền đến một giọng nói trâm hùng lão luyện, một lão ông tóc bạc phơ chống gậy trúc đứng nơi cửa, chính là Viên chưởng môn của Nhân Thánh Môn, người đứng bên cạnh ông ta là một y tu ăn vận giản dị, nét mặt luôn treo nụ cười.
Lận Thanh Dương mở to mắt: "Phụ thân, sao người lại tới đây?"
Lận chưởng môn nhìn hắn, cười hiền từ: "Con trai đừng sợ, vi phụ đến đây để chống lưng cho conl"
Đúng là thiên vị trắng trợn.
Thế nhưng Viên chưởng môn bên cạnh lại làm như không hay biết, lạnh lùng nói: "Liễu trưởng lão, những lời ngươi vừa thốt ra, chúng ta đều đã nghe rõ, chức vị trưởng lão này ngươi không còn xứng đáng nữa rồi, tự mình đến Tư Quá Nhai diện bích trăm năm đi." Dứt lời, chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của Liễu trưởng lão, liền hướng mắt về phía Thẩm Dao Chu và những người khác, gượng cười nói: "Là lão phu bị kẻ gian che mắt, chậm trễ các vị rồi, các vị có oan ức gì cứ việc trình bày, lão phu nhất định..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt chạm phải gương mặt tươi cười của Lận chưởng môn, liên nghiến răng nghiến lợi nói: "... Sẽ cùng Lận chưởng môn chủ trì công đạo cho chư vị!"
Sự xuất hiện đột ngột của Lận chưởng môn khiến cho cả Nhân Thánh Môn và Tàng Tượng Môn đều trở tay không kịp.
Dù cho Viên chưởng môn có bao che, dung túng cho Tàng Tượng Môn đến đâu cũng không thể hành động trắng trợn như vậy được, nếu không thanh danh của Nhân Thánh Môn coi như hủy hoại hoàn toàn.
Lục Hoa Quân thấy tình hình bất lợi, vội vàng lên tiếng: "Chuyện này vô cùng hệ trọng, đệ tử bất tài, không thể tự ý quyết định, kính xin hai vị chưởng môn cho phép đệ tử hồi bẩm sư tôn."
Lận Thanh Dương cười khẩy: "Lục Hoa Quân, chẳng phải lúc này sư tôn của ngươi đang bế quan tĩnh dưỡng sao?"
Lục Hoa Quân bị vạch trân, sắc mặt có chút cứng đờ.
"Thanh Dương." Lận chưởng môn giành nói trước Viên chưởng môn, giả vờ trách móc: "Không được vô lễ với Giang chưởng môn như thế"
Viên chưởng môn đành nuốt lời định nói vào bụng, sắc mặt có chút khó coi: "Đã vậy thì để Hoa Quân về bẩm báo với Giang chưởng môn trước đi."
Dứt lời, ông ta cùng Liễu trưởng lão phất tay áo bỏ đi.
Lục Hoa Quân cũng vội vàng đuổi theo. Chỉ còn lại hai cha con Lận chưởng môn và Thẩm Dao Chu cùng những người khác.
Vân Tùng chắp tay nói: "Đa tạ Lận chưởng môn đã ra mặt tương trợ, nếu không thì hôm nay chúng ta e là sẽ phải ra về tay trắng."
Lận chưởng môn cười nói: "Đạo hữu khách khí rồi, chuyện đã xảy ra tại môn phái y tu chúng ta, chúng ta sao có thể trốn tránh trách nhiệm được."
Sau khi hàn huyên đôi câu, ông ta tiến đến trước mặt Thẩm Dao Chu: "Vị này hẳn là Thẩm y tu gần đây danh tiếng vang xa?"
Thẩm Dao Chu hành lễ đáp: "Lận chưởng môn, tại hạ chính là Thẩm Dao Chu."
Lận chưởng môn cười nói: "Quả là tuổi trẻ tài cao! Thẩm y tu không chỉ y thuật cao siêu mà bản lĩnh nhìn thấu lòng người cũng hơn người, đứa con ngốc nhà ta kém xa ngươi rồi."