Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các vị cứ ra đường hỏi bất kỳ ai cũng biết, ở Nguyên Ninh Châu, không chỉ nhà cửa đắt mà đồ ăn thức uống cũng đắt! Hơn nữa, số linh thạch này cũng không phải toàn bộ đều vào túi chúng ta, ít nhất một nửa phải dùng để cung phụng Y Tu Minh Hội..."

Trên đường phố đông đúc toàn là những người đến cầu y.

Thẩm Túy An ngăn cản đồng môn còn muốn tranh luận, lấy ra một chiếc túi trữ vật: "Đi sắp xếp chỗ ở đi."

Túi trữ vật này không có nhận chủ, tiểu nhị chỉ cần quét ngón tay là biết bên trong có không ít linh thạch, lập tức cười đến nỗi không thấy răng: "Xin các vị tiên sư yên tâm, tiểu nhân đảm bảo sẽ để các vị ở thoải mái!"

Hắn vừa đi, Yến Phi mới cau mày nói: "Nguyên Ninh Châu này cũng quá vô lý rồi!"

Mười lăm năm trước khi nàng ta đến Nguyên Ninh Châu cầu y cũng không khoa trương như vậy.

Sở chưởng môn khẽ thở dài, luôn cảm thấy chuyến đi Nguyên Ninh Châu lần này của bọn họ sẽ không đơn giản.

Theo quy củ, Sở chưởng môn lấy danh nghĩa của Ngũ đại Kiếm Tông gửi thiếp bái cho Nhân Thánh Môn, môn phái đứng đầu trong mười ba tông môn.

Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn bị cho chờ một ngày mới được vào Nhân Thánh Môn, người tiếp kiến bọn họ cũng không phải chưởng môn Nhân Thánh Môn mà là một vị trưởng lão.

Những người có mặt đều là kiếm tu, bị đối xử lạnh nhạt như vậy đã sớm không kìm nén được cơn giận dữ, linh kiếm kêu gào muốn phá hộp mà ra, sát khí tràn ngập khắp phòng khách.

Vị trưởng lão kia sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lão phu Nhân Thánh Môn Liễu Chuẩn, bái kiến chư vị đạo hữu Kiếm Tông."

Sở chưởng môn nhàn nhạt nói: "Liễu trưởng lão, Nhân Thánh Môn của các ngươi oai phong thật đấy, Ngũ đại Kiếm Tông chúng ta ở Vân Trạch Châu đến bái kiến, Viên chưởng môn của các ngươi lại tránh mà không gặp, đây là coi thường Vân Trạch Châu chúng ta, hay là coi thường Kiếm Tông chúng ta?"

Liễu Chuẩn cười nói: "Sở chưởng môn nói đùa rồi, Viên chưởng môn của chúng ta gần đây bế quan chuyên tâm nghiên cứu đơn thuốc, mọi việc trong môn phái đều giao cho mấy vị trưởng lão chúng ta quản lý, không phải cố ý đối xử lạnh nhạt với chư vị, mong chư vị thứ lỗi."

Hắn vừa xin lỗi, mọi người cũng không tiện tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.

Sở chưởng môn nói ra chuyện Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng ma tu, Thẩm Túy An lại lấy ra t.h.i t.h.ể ma tu trong túi trữ vật mà hắn nhận được trước đó, bày ra trước mặt Liễu Chuẩn.

Liễu Chuẩn nhìn t.h.i t.h.ể ma tu, từ từ nhíu mày: "Thật sự có chuyện này sao? Những gì chư vị nói có phải là sự thật không?”

Sở chưởng môn nói: "Chúng ta đều là người tận mắt chứng kiến, ta dám lấy tiên đồ ra thê, những gì ta nói không có một câu nào là giả dối!"

Liễu Chuẩn vội vàng nói: "Lão phu không có ý đó, chỉ là Giang chưởng môn vẫn luôn ngay thẳng, sao có thể làm ra chuyện như vậy, có lẽ là có hiểu lầm gì đó chăng? Nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Tàng Tượng Môn, cũng làm tổn hại đến hòa khí giữa các vị sao?" "Hiểu lâm?"

Sở chưởng môn cười khẽ: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Ngũ đại Kiếm Tông chúng ta sao lại cùng nhau đến đây, trận thế như vậy, trong mắt Liễu trưởng lão lại chỉ là một câu hiểu lầm nhẹ nhàng như vậy sao?"

Lâm Tư Hà cũng nói: "Liễu trưởng lão, t.h.i t.h.ể ma tu đã bày trước mặt ngài rồi, lẽ nào ngài không nên nghĩ đến việc điều tra rõ nguồn gốc trước sao? Sao đến chỗ ngài, ngược lại lại coi trọng danh tiếng hơn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK