"A Vấn thế nào?"
Thẩm Dao Chu nói: "Phẫu thuật thành công, để nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt đi"
Vân Chiếu Ly thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Ân Vãn: "Thật tốt quá, A Vẫn.
Nhưng Phó Sinh Hàn đứng sau hắn lại không bỏ qua vẻ do dự và ngưng trọng thoáng đến mức gần như không nhìn thấy trên mặt Thẩm Dao Chu.
Tim hắn đập thình thịch: Chẳng lẽ phẫu thuật của Ân Vãn không thành công?
Nhưng hắn rất nhanh lại phủ nhận suy đoán của mình, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không tin Thẩm Dao Chu sẽ nói dối về sự an nguy của bệnh nhân.
Nửa canh giờ sau, Ân Vãn dần dần tỉnh lại, linh mạch của nàng ta quả nhiên đã hồi phục như cũ, nàng ta và Vân Chiếu Ly đều rất kinh hỉ, bàn bạc xem nên cảm ơn Thẩm Dao Chu như thế nào.
Thẩm Dao Chu nhìn vẻ vui mừng của bọn họ, lần đầu tiên hy vọng là hệ thống đã xảy ra lỗi.
Nhưng một ngày sau, Ân Vấn vẫn phát bệnh.
Nàng ta nằm trên giường đau đớn không thôi, Vân Chiếu Ly mắt đỏ hoe, cả người gần như suy sụp, uy áp mạnh mẽ đè Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn xuống đất: "Ngươi không phải nói phẫu thuật thành công rồi sao?! Tại saol"
Phó Sinh Hàn nghiến răng chắn trước mặt Thẩm Dao Chu, nhưng uy áp của tu sĩ Đại Thừa kỳ nào phải một tu sĩ Kim Đan kỳ nhỏ bé như hắn có thể chống đỡ, khóe môi hắn rỉ m.á.u nhưng không chịu lùi nửa bước.
Thẩm Dao Chu khó chịu nằm sấp trên mặt đất nhưng nàng không quá kinh ngạc, hệ thống vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ thành công, nàng đã biết sớm muộn gì Ân Vấn cũng sẽ tái phát.
Tiếng nói yếu ớt của Ân Vấn truyền đến: "Vân lang, đừng như vậy..."
Vân Chiếu Ly thu hồi khí thế, trở lại bên cạnh Ân Vãn.
Ân Vãn nhẹ giọng nói: "Dao Chu muội muội đã hết sức rồi, là số mệnh của †a như vậy, chàng đừng trách người khác."
Vân Chiếu Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta: “A Vẫn..."
Những ngày tiếp theo, Ân Vấn tiếp tục uống thuốc dưỡng thương, Vân Chiếu Ly dường như cũng chấp nhận hiện thực này, không còn nhắc đến chuyện để Thẩm Dao Chu giúp Ân Vãn chữa bệnh nữa.
Nhưng Thẩm Dao Chu không cam lòng, bất kể nàng tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân Ân Vãn phát bệnh, giống như những gì bọn họ đã nói trước đó, Ân Vấn phát bệnh chính là vô cớ, không thể lý giải.
Ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không tìm ra được, đây có lẽ là thời khắc thất bại nhất của Thẩm Dao Chu từ khi hành y đến nay.
Ân Vãn là bệnh nhân, còn ngược lại an ủi nàng: "Y tu không phải là thần tiên, làm sao có thể chữa khỏi mọi bệnh, Dao Chu muội muội cũng không cần tự trách mình."
Những ngày này, Thẩm Dao Chu và Ân Vãn đã dần thân thiết. Ân Vãn tính tình tốt, học thức lại uyên bác, nàng ta hiểu biết sâu sắc về y đạo, mặc dù y thuật của hai người hoàn toàn không cùng một trường phái nhưng rất nhiều suy nghĩ của nàng ta đều khiến Thẩm Dao Chu mở rộng tâm mắt.
Hơn nữa hai người chí thú tương đầu, những ngày này cũng trở thành bạn tốt.
Nếu không phải vì bệnh của Ân Vấn, còn có thời hạn nhiệm vụ phụ thúc giục thì mấy ngày này có lẽ là những ngày thoải mái nhất của Thẩm Dao Chu sau khi xuyên không đến đây.
Ân Vãn thấy nàng vẫn còn tâm sự nặng nề, cũng không khuyên nhiều, chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: "Đi ngắm hoa với ta đi, nửa tháng nữa là hoa hạnh sắp tàn rồi."