Lúc này Lục Hoa Quân mới bừng tỉnh, nhớ lại những gì mình vừa làm, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Ngọc Hủy quất đuôi rắn, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Còn không chịu đựng nổi một khắc, còn không bằng nữ hài hai mươi năm trước, tu sĩ hiện nay suy yếu thế rồi sao?"
Lục Hoa Quân đau đớn đến hoa mắt chóng mặt, nhưng đối diện với Ngọc Hủy chỉ dám giận mà không dám nói.
Ngàn năm trước, yêu ma đại chiến, tu tiên giới trở thành chiến trường, trước yêu ma có thể hủy thiên diệt địa, sức mạnh của tu sĩ nhỏ bé biết bao, cuối cùng phải dốc toàn lực mới có thể phong ấn những yêu ma này ở Thiên Cực Hải.
Nào hay, Lăng Hàn Băng Nguyên tưởng chừng băng thanh ngọc khiết lại là nơi yêu ma chọn ẩn thân.
Lục Hoa Quân tuy không rõ tường tận, nhưng cũng biết Ngọc Hủy chính là bảo bối trấn phái, là cội nguồn hưng thịnh của Tàng Tượng Môn.
Lục Hoa Quân thầm nghĩ vị tiền bối trước mặt tuy hỉ nộ vô thường, nhưng chắc hẳn không phải kẻ thích sát sinh bừa bãi, bèn trấn định lại, cung kính nói: "Ngọc Hủy tiền bối, sư tôn vốn muốn tự mình đến bái kiến tiền bối, nhưng chẳng may mấy ngày trước bị nội thương, hiện đang bế quan tĩnh dưỡng, nên mới phái vãn bối đến đây, mong tiền bối lượng thứ." Ngọc Hủy uể oải ngáp dài một cái, nói: "Thôi được rồi, các ngươi là loại người trần mắt thịt, có thiếu gì lý do thoái thác chứ, nói đi, lại muốn cầu xin ta việc gì?"
Lục Hoa Quân nuốt nước bọt: "Sư tôn muốn dời bí cảnh về Tàng Tượng Môn, mong tiền bối tác thành."
Ngọc Hủy cười khẽ, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa: "Giang Phỉ Tĩnh hẳn là biết rõ, nếu bản tôn rời khỏi nơi này, e rằng tu tiên giới sẽ gặp đại họa, chẳng lẽ bà ta muốn thấy cảnh lầm than đó hay sao?"
Lục Hoa Quân toát mồ hôi lạnh, ấp úng: "Chuyện này..."
"Được rồi, được rồi." Ngọc Hủy phất tay áo: "Bản tôn chỉ nói đùa thôi, xưa nay ta vẫn luôn giữ lời hứa, đã đồng ý bảo hộ các ngươi ngàn năm, ắt sẽ không nuốt lời, hơn nữa nơi này cũng đã cũ kỹ nhàm chán rồi, đổi một nơi khác cũng không tệ, đi thôi."
Nghe Ngọc Hủy đồng ý, Lục Hoa Quân liền thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn đối mặt với vị đại yêu này, nhưng gần đây Sùng Văn Châu không được yên ổn, Bạch Lộc thư viện còn bị người của Thịnh gia tìm đến tận Lăng Hàn Băng Nguyên, tuy rằng Lăng Hàn Băng Nguyên rộng lớn, nhưng hắn cũng không thể không đề phòng.
So với việc để lộ bí mật Dưỡng Ma Trì, bọn họ càng không muốn để người khác phát hiện ra sự tồn tại của Ngọc Hủy.
Vì vậy, những tu sĩ ở lại bên ngoài bí cảnh đều hành động. Phó Sinh Hàn nhìn kỹ, nhận ra một cỗ linh khí hình cung điện đang bay ra, những người xung quanh canh gác đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên.
Phó Sinh Hàn nhíu mày, không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy, hắn muốn báo cho Thịnh Hoài Khanh biết nhưng đã không còn kịp nữa. Cỗ linh khí kia dần dần bay lên không trung, hướng về phía Nguyên Ninh Châu.
Phó Sinh Hàn chỉ đành ngự kiếm đuổi theo, đối phương hành động vội vàng, cũng không phát hiện ra hắn.
Hắn âm thầm áp sát, bỗng thấy bên cửa sổ lóe lên một khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành.
Màn sương đen trong đầu Phó Sinh Hàn bỗng chốc như lửa đổ thêm dầu, bùng lên dữ dội.