Lăng Tân Nguyệt: "Thẩm y tu gần đây ngày nào cũng đi gặp Phó chân nhân?”
Tiền Hổ nghĩ đến việc Thẩm Dao Chu mỗi ngày đều đi kiểm tra cơ thể cho Phó Sinh Hàn, nghiêm túc gật đầu.
Mắt Lăng Tân Nguyệt sáng lên, tiếp tục truy hỏi: "Vậy bọn họ có nói những lời thân mật không? Ví dụ như nhớ ngươi, có ngươi ở bên ta rất vui, hoặc muốn ở bên nhau?"
Tiên Hổ nghĩ đến chuyện có một hôm hắn đi lấy đồ, vừa khéo nhìn thấy Thẩm Dao Chu chắp tay, đối diện với Phó Sinh Hàn lẩm bẩm: "Thần linh xin hãy phù hộ cho ta, tín đồ nguyện mãi mãi ở bên ngài!"
Hắn suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Sở Cửu Ý và những người khác: "III"
Lăng Tân Nguyệt thừa thắng xông lên: "Vậy... bọn họ có tiếp xúc thân thể không?”
Thấy Tiền Hổ vẻ mặt ngơ ngác, bèn giải thích: "Là một số bộ phận trên người hai người dính vào nhau, ví dụ như tay, miệng..."
Tiền Hổ có chút khó hiểu, Thẩm y tu làm phẫu thuật cho Phó Sinh Hàn, sau phẫu thuật còn phải kiểm tra ghi chép, chắc chắn phải chạm vào nhau.
Vì vậy hắn không chút do dự gật đầu.
Sở Cửu Ý và những người khác hít một hơi lạnh. Ngay cả Lăng Tân Nguyệt cũng kinh ngạc, chuyện này... đã phát triển đến mức này rồi, còn cần hỏi tiếp không?
Tiền Hổ đợi một lúc, thấy bọn họ vẫn vẻ mặt chấn động, không có câu hỏi mới bèn nói: "Nếu không có chuyện gì thì Thẩm y tu còn bảo ta làm việc, ta đi trước!"
Hắn ngoan ngoãn vẫy tay chào mọi người, không chút gánh nặng tâm lý rời đi.
Sau khi hắn đi hồi lâu, Lăng Tân Nguyệt và những người khác mới dần dần hoàn hồn.
"Chuyện này... chuyện này không phải là thật chứ?" Sở Cửu Ý cẩn thận hỏi.
Thân Khương: "Nhưng đứa trẻ Tiền Hổ kia nhìn là biết thật thà, sẽ không nói dối đâu!"
Lăng Tân Nguyệt: "Đừng hoảng, chuyện này không thể nghe lời đồn đại, ta thấy chúng ta nên hỏi Thẩm y tul"
Sau đó nàng ta bị đẩy ra ngoài phòng thuốc.
Gần đây Thẩm Dao Chu đang cùng Từ Chỉ Âm nghiên cứu đơn thuốc mới, thấy Lăng Tân Nguyệt đến còn tưởng có bệnh nhân mới, nào ngờ nghe xong câu hỏi của Lăng Tân Nguyệt thì.
Thẩm Dao Chu: "..."
Thật sự khiến người ta tức cười!!!
Người ngoài đồn bậy bạ thì thôi đi, sao người nhà cũng không tỉnh táo vậy?! Ta và Phó Sinh Hàn có quan hệ gì hay không, các ngươi không biết sao?
Lăng Tân Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Chẳng lẽ thật sự là..." Thẩm Dao Chu không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy đúng vậy! Ta không chỉ có quan hệ với hắn, bây giờ hắn còn có con của ta! Được chưa!"
Các ngươi thật là, chuyện hoang đường thế nào cũng tin àI
Lăng Tân Nguyệt: "!!!"
Thẩm Dao Chu tức giận trợn trắng mắt bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Lăng Tân Nguyệt mới như bừng tỉnh trở về bên Sở Cửu Ý và những người khác.
Mấy người sốt ruột hỏi: "Thế nào? Thẩm y tu nói gì?"
Lăng Tân Nguyệt lặp lại lời của Thẩm Dao Chu, sau đó nhận được một mảnh im lặng.
"Không... không thể nào, nam nhân sao có thể sinh con được?"
"Cũng... không chắc, Thẩm y tu còn có gì làm không được?"
Mấy người mơ mơ màng màng tản ra, Sở Cửu Ý đi đến cửa.
"Ai bẻ gấy khung cửa vậy!"
Thẩm Túy An rời khỏi Lan Đinh Viện, lòng rối như tơ vò.
Lời của Lăng Tân Nguyệt khiến trong lòng hắn dấy lên sóng to gió, hắn đương nhiên không tin chuyện Phó Sinh Hàn sinh con, nhưng nếu hai người không có gì, Thẩm Dao Chu sao dám nói ra lời như vậy.