"Với tâm cơ của bà ta, nếu không phải nội bộ Tàng Tượng Môn xảy ra đại sự, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này, dù sao nơi đây cũng đâu phải toàn là danh môn chính phái, còn có không ít kẻ liều mạng trà trộn vào thì dễ, muốn đuổi bọn họ đi lại khó."
"Trừ khi Giang Phỉ Tĩnh ngay từ đầu đã không có ý định để bọn họ sống sót rời đi, có lẽ là muốn dùng mạng người để bù đắp điều gì đó."
Câu nói cuối cùng này, giống như một tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người.
Dùng mạng người để bù đắp, nghe quả là không phải chuyện tốt gì.
Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng tà ma ngoại đạo đã nhiều năm, nếu không phải năm đó Tô Thanh Uẩn phản bội, khiến Tàng Tượng Môn và Thiên Vấn Các tổn thất nặng nà, e rằng bây giờ rất nhiều người vẫn còn bị che mắt.
Trong tình cảnh này, bọn chúng có mưu đồ gì cũng là điều dễ hiểu.
Huống hồ những năm gần đây Tàng Tượng Môn tích lũy được vô số của cải và linh bảo, thực lực thâm sâu khó lường, bọn họ quả thực giống như lấy trứng chọi đá.
Mọi người càng nói, tâm trạng lại càng thêm nặng nề.
Thẩm Dao Chu nhớ lại chuyện kiếp trước, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bực bội khó tả. Tàng Tượng Môn là một thế lực khổng lồ đáng sợ đến mức nào, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đặc biệt là ở đất Nguyên Ninh Châu này.
Kiếp trước nàng đã khổ tâm nhiều năm, lại có đồ của Nghiêm Tri để lại trợ giúp, còn công phá từ bên trong nhưng cũng chẳng thể nào lay chuyển được Tàng Tượng Môn.
Nàng cảm thấy trong lòng ngột ngạt, vì vậy bèn lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng.
Ánh mắt Phó Sinh Hàn vẫn luôn dõi theo nàng, thấy nàng rời đi liền âm thâm đi theo.
Thẩm Dao Chu cúi đầu buồn bã đi trong sân, từ khi đặt chân đến Nguyên Ninh Châu, mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tô Thanh Uẩn đã trả giá rất nhiều, chính là vì không muốn nàng đi lại con đường cũ, không ngờ mọi chuyện vẫn như vậy.
Nàng có chút bực bội liền đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Lúc này, sau lưng nàng truyền đến giọng nói của Phó Sinh Hàn: "Sao vậy?"
Thẩm Dao Chu quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Phó Sinh Hàn, nàng theo thói quen nhào vào lòng hắn, giọng mũi nặng nề: "Hơi bực mình chút thôi."
Phó Sinh Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi: "Vậy thì nói cho ta nghe."
Thẩm Dao Chu ngẩng đầu lên: "Ta muốn đi tìm Lận Thanh dương, ngươi thấy thế nào?"
Phó Sinh Hàn nghe Thẩm Dao Chu kể về chuyện kiếp trước của nàng, biết Lận Thanh Dương từng là thanh mai trúc mã của Thẩm Dao Chu, đang định mở miệng nói gì đó. Sau lưng hai người truyền đến giọng nói kinh ngạc của Thẩm Túy An: "Hai đứa đang làm gì đó?t"
Thẩm Dao Chu theo bản năng muốn đẩy Phó Sinh Hàn ra, nhưng hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, quay người đối mặt với Thẩm Túy An.
Thẩm Túy An không thể tin nổi nhìn hai người: "Hai đứa, hai đứa..."
Thẩm Dao Chu biết không thể giấu được nữa, đành phải nói: "Lục thúc, chúng ta đã ở bên nhau rồi."
Thẩm Túy An tuy đã sớm đoán được kết cục này nhưng vẫn không khỏi chua xót. Cải trắng nhà hắn thật sự bị heo ủi rồi!
Càng tức hơn là cải trắng nhà hắn còn nói đỡ cho heo.
Phó Sinh Hàn thấy Thẩm Túy An vẫn luôn mặt mày xanh mét, biết hắn lo lắng cho Thẩm Dao Chu liền tiến lên nói: "Lục thúc, người yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Dao Chu."